Nói xong, Triệu Bân lấy lại tử lệ binh tinh, không thể để lão già này lấy đi được.
“Chợ đen nào?”, lão Trần Huyền vội vàng hỏi.
“Thành cổ Minh Nguyệt”, Triệu Bân tùy tiện nói ra một cái tên.
“Thành cổ Minh Nguyệt!”, lão Trần Huyền vuốt râu, một mình lẩm bẩm: “Lão phu từng đến đó rồi, sao lại không thấy thứ này nhỉ, là vì vấn đề nhân phẩm sao? Hay là vì không trùng hợp!”
Lẩm bẩm xong, ông ta mới nhìn Triệu Bân: “Ba vạn, ta mua viên tinh thạch này”.
“Sư tôn của ta nói rồi, viên tinh thạch này đáng giá 50 vạn!”, Triệu Bân vội vàng suy đoán.
Khóe miệng lão Trần Huyền giật giật. Hiển nhiên ông ta đã tới muộn rồi! Tên tiểu tử này đã biết thứ đồ này quý giá đến mức nào. Hôm qua đến chỗ mình mà sao lại không lấy ra! Đúng là không kịp rồi!
Con người mà! Khi xót tiền thì thịt đau, mà thịt đau thì khó chịu mà.
Viên tử lệ binh tinh này phải bao nhiêu năm mới được gặp một lần chứ! Giờ mà bỏ 50 vạn ra mua thì lại tiếc tiền. Tu luyện tiêu hoa tài nguyên rất nhiều, nếu như không có họ lớn, thì làm gì có ai nhàn rỗi mà mua thứ đồ này chứ?
“Trần sư bá ăn sáng chưa?”, Mục Thanh Hàn hỏi.
“Ta đến ăn chực mà!”
Lão Trần Huyền nói xong đã ngồi xuống, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Ông ta nhìn Triệu Bân, khóe miệng lại giật giật. Tên này ăn cơm... mà dùng tới bồn sao?
Sau khi ông ta biết được sức ăn của Triệu Bân thì khóe miệng giật tiếp. Một đứa trẻ đẹp trai như vậy sao ăn nhiều thế chứ? May mà là võ tu, nếu là người bình thường thì cũng không nuôi nổi hắn đâu.
“Khi nào lại tới thì huynh mang theo vài bao gạo đi!”, Vân Yên đột nhiên nói.
“Khi nào về, ta sẽ cho một xe tới”, lão Trần Huyền hít sâu một hơi rồi nói.
Mục Thanh Hàn nghe xong rồi trộm cười, sư tôn và vị sư bá này nói chuyện đầy tri thức.
Ăn cơm xong, Triệu Bân liền bị lôi đi.
Lão Trần Huyền vẫn rất tự giác, về nhà liền khóa trái cửa phòng.
Mục Thanh Hàn nhìn mà không hiểu ra sao.
Đến cả Vân Yên nhìn thấy thì cũng mờ mịt.
Tiểu đồ nhi của cô ta mới tới Thiên Tông mà sao có quan hệ tốt với lão Trần Huyền thế?
Một già một trẻ ở trong phòng làm cái gì? Còn sợ bà đây nhìn thấy sao?
Thật ra có một vài việc! Cô ta vẫn không thấy là tốt nhất, để đỡ xấu hổ.
“Ừm, cái này được!”
“Bức này cũng không tệ, lão phu thích đầy đặn!”
“Đẹp quá, quá đẹp!”
Cảnh tượng trong phòng cũng không có gì đặc biệt.
Trên bàn đã bày mấy bức xuân cung đồ.
Một già một trẻ đang chú tâm “nghiên cứu”.
Một người chuyên nghiệp như lão Trần Huyền còn cầm trong tay một... món bảo bối tên là kính lúp.