A…
Tiếng thét lại vang lên thảm thiết hơn cả lúc nãy.
Sự độ diệt của Phật không phải để cứu họ ra khỏi biển khổ.
Sự độ diệt của Phật là để chuyển bọn họ từ trong biển khổ của Vương Dương sang niệm lực của Phật gia, đó cũng là địa ngục, cũng mãi mãi không thể siêu sinh, đời đời bị Phật gia sai khiến.
“Xin ngươi hãy giết bọn ta đi!”
Các oan hồn gào khóc, tiếng cầu cứu vang lên từ tận trong linh hồn.
Bọn họ đang cầu cứu Triệu Bân, dù có chết họ cũng không muốn chết trong tay Phật gia, một câu thôi: “Cho bọn ta được kết thúc đi!”
“Được!”
Triệu Bân chỉ đáp lại một chữ rồi vung kiếm, chém ra kiếm mang dài mười trượng.
Bát Nhã lại thở dài, một Đại Phật đột nhiên xuất hiện, bảo vệ cho mình và Vương Dương.
Keng!
Kiếm của Triệu Bân giống như chém phải tấm thép, không thể đánh tan. Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Không phải vì hắn yếu mà là Bát Nhã đã lột xác, chỉ mới nửa năm không gặp mà cô ta đã lên cảnh giới Chuẩn Thiên. Nếu như chỉ có tu vi tăng cấp thì đơn giản rồi, nhưng Đại Phật đó lại rất khác thường, sức mạnh của nó đến từ niệm lực vô tận, trong niệm lực của cô ta có chứa khí vận của cảnh giới Thiên Võ.
“Đại Phật bá đạo đấy!”
Vương Dương cười thầm trong bụng, khuôn mặt lại lộ vẻ hung dữ và tàn ác.
Ánh mắt hắn ta còn có vẻ khiêu khích: “Có Phật bảo vệ ta, ngươi có thể giết được ta sao?”
“Sư đệ, bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật!”, Bát Nhã chậm rãi nói.
“Nhân quả đã nhuốm máu, sư tỷ đừng nói câu đó khiến ta buồn nôn nữa!”, Triệu Bân rút kiếm lại, xông lên bằng nắm đấm, hắn dùng Hám Sơn quyền với uy lực bá đạo, đấm lên trên Đại Phật.
Ầm!
Đại Phật vững chắc vẫn không hề hấn gì.
Mặt Triệu Bân không cảm xúc, hắn tung tiếp đấm thứ hai, quyền uy bá đạo, dũng mãnh vô cùng.
Bùm!
Đại Phật đồ sộ đã bị đấm cho lắc lư.
Còn chưa hết, nắm đấm Hám Thiên thứ ba sở hữu chiến ý vô cùng vô tận.
Răng rắc!
Âm thanh này thật thanh thúy và cũng thật vui tai.
Đại Phật chao đảo cuối cùng cũng bị nứt ra, từ khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, nó giống như phản ứng dây chuyền vậy, từng vết nứt liên tục lan ra như mạng nhện, trải đều khắp toàn thân Đại Phật.
Vương Dương run rẩy, đến cả Đại Phật cũng không chịu nổi.
Bát Nhã lục căn thanh tịnh cũng thoáng nhíu mày.
Đùng!