Cũng trong nháy mắt này, ba người đồng thời bấm quyết. Trước mặt mỗi người đều xuất hiện hai quan tài đá, sừng sững mà dựng lên, Thi tộc đánh nhau với người ta thì đây là “thủ tục” bình thường, con rối xác chết là dùng để đánh nhau.
“Trả các ngươi thuật trầm quan nè!”, Triệu Bân lẩm nhẩm bấm quyết.
Trong sáu quan tài vừa ngoi lên thì ba cái lại chìm xuống lòng đất.
Ba Chuẩn Thiên đớ ra, làm vậy cũng được sao?
“Phong Lôi quyết: Vạn Kiếm Quy Nhất!”
Triệu Bân không nói nhảm mà nhanh chóng chém ra một kiếm.
Huyết quang xuất hiện, trung niên mặc mãng bào lập tức bị xuyên thủng đầu.
Vụt!
Tên này ngã xuống đất, chết trong hậm hực.
Trong ba người thì sao lại đánh ta trước chứ?
Gã ngã xuống, hai con rối từ xác chết mà gã triệu hồi cũng ngã xuống theo.
Nhanh!
Hắn cần nhất là tốc độ nhanh nhạy này.
Triệu Bân đánh theo lối bất ngờ này, trông qua như chỉ diệt một cao thủ Chuẩn Thiên, thực chất là diệt ba người. Người đàn ông trung niên mặc mãng bào mà chết thì hai con rối của cũng bị phế bỏ. Tại sao phải đánh gã trước, nguyên nhân nằm ở đó.
“Nhận lấy một đao của ta đây!”
Tráng hán đầu trọc thét lên, bổ ra đao quang mười trượng.
Nói thật lòng, khi lần đầu tiên nhìn thấy tên này, Triệu Bân cứ cảm thấy hắn ta không phải người của Thi tộc. Khí tức của Thi tộc âm lãnh và tịch mịch, còn tên này hiển nhiên là một võ tu theo phái sức mạnh, khí tức nóng rực mà cuồng bạo, hoàn toàn không ăn nhập gì với tướng mạo của Thi tộc. Theo hắn thấy, chắc hẳn kẻ này nửa chừng mới gia nhập.
Soạt!
Triệu Bân cất bước tránh né, không dám đối đầu với đao quang mười trượng này.
Hắn vừa né được thì con rối của lão già áo đen đã lao tới tấn công, tung một chưởng khiến hắn lộn nhào.
“Dây xích Âm Minh!”
Lão già áo đen mỉm cười dữ tợn, sử dụng một bí pháp kỳ dị.
Ông ta vừa dứt lời thì hai sợi xích bằng phù văn một đen một trắng từ dưới đất chui lên, khóa lấy hai tay của Triệu Bân. Năng lực của sợi xích này rất quỷ dị, không chỉ có thể phong ấn mà còn có lực hút ngược rất đáng sợ.
“Chết đi!”
Tráng hán đầu trọc lộ vẻ bạo ngược, nhát chém thứ hai bổ xuống còn bá đạo hơn nhát chém thứ nhất.
Triệu Bân ngó lơ, chỉ nhìn về phía lão già áo đen, đồng thời còn tặng ông ta một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười này trở nên cực kỳ rợn người khi lọt vào mắt lão già áo đen.
“Di Thiên Hoán Địa!”
Triệu Bân khẽ quát lên, thay đổi vị trí của bản thân với lão già áo đen.
Bí pháp của mấy kẻ nham hiểm ấy mà, cần phải mượn lực đánh lực.
Hắn biến mất trong chớp mắt, còn lão già áo đen thì thuấn thân hiển hóa, nhưng nhát đao của tráng hán đầu trọc sẽ không vì họ đổi vị trí cho nhau mà dừng lại. Cho dù trông thấy, hắn ta cũng không kịp thu đao về.
“Không…”
Nhìn đao quang mười trượng kia, lão già áo đen thét lên xé ruột xé gan.
Thế nhưng điều này có tác dụng gì đâu, ông ta vẫn bị đao quang chém đứt thành hai nửa.
Chết mà không thể chết thêm được nữa, cũng buồn bực đến mức không thể buồn bực hơn được nữa.
Người buồn bực không kém gì còn có cả tráng hán đầu trọc.
Đây là đòn tấn công bá đạo nhất trong cuộc đời hắn ta, không ngờ rằng lại đánh vào đồng đội của mình.