Ầm!
Một đòn của Triệu Bân mạnh mẽ bá đạo.
Tên vạm vỡ ngu người, chỉ thấy một bóng người đang lao đến, bây giờ nhìn lại mới biết là một người, hơn nữa còn bé tí như con nít, đừng thấy hắn bé mà lầm, nắm đấm đó cực kỳ mạnh mẽ.
“Cơ… Cơ Ngân?”
Vương Trác thấy thế cũng giật mình.
Hắn ta cũng không nhận ra đứa nhóc đó nhưng lại biết hơi thở của Triệu Bân, mới từng đó thời gian không gặp thôi mà đã lên đến Huyền Dương tầng thứ tám rồi, chỉ một đấm đã khiến cảnh giới Địa Tạng phải lùi bình bịch về phía sau, cả hình dạng nữa, cải lão hoàn đồng ư? Khi hắn ta không có mặt ở đó dường như đã bỏ lỡ khá nhiều quyền mới mẻ.
Cái đó, cũng không quan trọng.
Quan trọng là Cơ Ngân đã đến rồi, hắn ta không cần phải chết.
“Cơ Ngân Thiên Tông”.
Tên vạm vỡ vừa đứng vững thì lại lùi bình bịch về phía sau.
Có rất nhiều lời đồn bên ngoài và lời đồn từ Thiên Tông, hắn ta cũng nghe rất nhiều, Triệu Bân không hề che giấu hình dạng nên hắn ta có thể nhận ra được, cũng vì nhận ra được nên mới kiêng dè, Cơ Ngân Thiên Tông có thuấn thân tuyệt sát cực kỳ bá đạo, bất cẩn một chút thôi sẽ bị hắn giết chết trong giây lát.
“Được tiền bối nhận ra, đúng là vinh hạnh”.
Triệu Bân tung ra một quyền rồi lại như bóng ma đánh tới.
Tên vạm vỡ tái mặt, cầm đao chém.
Đột nhiên, đao đầu quỷ của hắn ta chưa kịp hạ xuống thì đã khựng lại giữa không trung.
Nói cách khác, là do hắn ta nhìn vào mắt Triệu Bân nên đã trúng phải ảo thuật thiên nhãn của Triệu Bân, bây giờ hắn không đủ đồng lực để thực hiện thuấn thân tuyệt sát nhưng lại đủ để dùng ảo thuật, không cần quá lâu, một cái nháy mắt là đủ.
Phụt!
Cùng với màu máu bắn ra là đầu của tên kia rơi xuống đất.
Buồn bực.
Đến chết tên đó vẫn thấy buồn bực, dù không phải là thuấn thân tuyệt sát nhưng vẫn bị Cơ Ngân giết trong một giây, cao thủ quyết đấu, một cái chớp mắt đó cũng là sinh là tử, trúng ảo thuật rồi thì không còn đường sống nào cho hắn ta nữa.
Rầm!
Vương Trác trợn mắt há hốc miệng, nuốt nước miếng thật mạnh.
Đây có còn là Cơ Ngân mà hắn ta biết không! Sao lại mạnh đến thế, vừa chạm mặt đã tuyệt sát một cảnh giới Địa Tạng, trong những ngày qua rốt cuộc Cơ Ngân đã trải qua những gì, nhận được tạo hóa nghịch thiên ư?
Keng!
Triệu Bân thu kiếm xoay người đi tới.
Cảnh giới Địa Tạng cũng chia ra mạnh và yếu, như tên vạm vỡ này ngoài tu vi cao ra thì tư chất kém cỏi đến lạ, đánh với hắn ta, chỉ là chuyện của vài ba hiệp, sau đó có thể kết thúc.
“Gặp được ngươi thật là con mẹ nó xúc động”.
Vương Trác khẽ nhúc nhích, suýt chút nữa đã ngã quỵ, lệ rơi đầy mặt.
Triệu Bân vội vàng chạy tới, đỡ hắn ta dậy, chân nguyên cuồn cuộn chảy dọc vào người để chữa thương cho Vương Trác, hắn ta bị thương không hề nhẹ, đã đụng đến căn cơ, trong khoảng thời gian mất tích, có lẽ hắn ta đã chịu rất nhiều tai ương.
Cũng nhờ hắn giúp đỡ nên hơi thở Vương Trác mới dần ổn định.
“Mấy ngày nay ngươi đi đâu thế”, Triệu Bân hỏi, cầm thuốc viên và đan dược nhét hết vào miệng Vương Trác, sau đó là linh dịch để Vương Trác bổ sung đan hải khô cạn.
“Không được may mắn, bị người ta bắt đi khai thác mỏ”, Vương Trác ho khan.
“Thảo nào”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
Trước đó mạng lưới tình báo của Ma gia cũng đã được dùng đến nhưng vẫn không thể tìm thấy hắn ta.
Sau khi trò chuyện, hai người bắt đầu im lặng.
Vương Trác cần tĩnh tâm chữa thương nên khoanh chăn nhắm mắt lại.
Triệu Bân cũng làm việc của mình, hắn giải quyết hiện trường, lấy đi tất cả đồ vật trong người tên vạm vỡ kia.
Xong việc, hắn lại đi nghiên cứu Thánh Tử tộc xác chết.
Nhất định phải luyện hóa ra được Thái Ân Chân Khí của hắn ta.
Hắn đã tính cả rồi.
Luyện hóa không quá khó, cho hắn vài ngày là được.
Không biết qua bao lâu Vương Trác mới tỉnh lại, mặt mũi tái nhợt cũng trở nên hồng hào hơn.
Triệu Bân thu tay lại, cũng ngồi xuống.
“Lâu ngày không gặp, ngươi lại mạnh hơn rồi”, Vương Trác cười mệt mỏi.
“May mắn thôi”, Triệu Bân đưa một bầu rượu.
“Sao lại biến thành con nít thế này”.
“Một lời khó nói hết”.
Triệu Bân nói ra lại thấy đau, đến nay hắn vẫn không biết nguyên nhân do đâu, cũng không biết đến bao giờ mới lớn trở lại, nếu cứ bé tí thế này suốt đời thì sao, vậy lại càng xấu hổ, không thể làm gì với thê tử được rồi còn gì?
Vương Trác cười gượng?
Không biết tại sao thấy Triệu Bân thế này hắn ta lại muốn búng tiểu huynh đệ của hắn.
Tên này suy nghĩ cũng thoáng thật, đã bị thương đến thế này rồi vẫn còn nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn đó.
“Đây, trả cho ngươi”.
Triệu Bân lấy roi sắt ra đưa cho Vương Trác.
Chiếc roi này đã được hắn nghiên cứu hết, thứ bá đạo không phải là roi àm là cấm chú trên thân nó, cũng như huyền giáp và Ô Kim Tiên Võng, khác biệt ở chỗ roi sắt có thể đánh vào tinh thần, nếu cho hắn đủ thời gian, hắn cũng có thể tạo ra một cái, hơn nữa còn làm số lượng lớn, cho mỗi người trong nhà một cái, lực chiến có thể tăng lên một bậc.
“Sao lại nằm trong tay ngươi thế”, Vương Trác hết sức ngạc nhiên.
“Kể ra thì dài lắm”, Triệu Bân cười, cũng không giải thích quá nhiều.
Ngoài roi sắt ra, hắn cũng tặng rất nhiều tài nguyên tu luyện khiến Vương Trác cảm động rớt nước mắt, trong lòng liên tục cảm thán, ngày đó khi đang chạy về phía Thiên Tông, hắn ta bị chặn cướp, Cơ Ngân lại vào được Thiên Tông, trông vẻ mặt của tên lúc nãy là biết, chắc chắn Cơ Ngân cũng khá là nổi tiếng ở đó.
Đều là số cả, nhân phẩm là quan trọng.
“Đây là…”, gạt bỏ quá khứ qua một bên, Vương Trác lại nhìn về phía Thánh Tử tộc xác chết.
“Thánh Tử tộc xác chết”, Triệu Bân tùy ý nói.
“Tộc… Tộc xác chết?”, Vương Trác giật mình, đó là nhân tài đấy! Là người thừa kế được Thi Tổ xác nhận đấy, lại bị Cơ Ngân bắt, nếu chuyện này mà để Thi Tổ biết thì sẽ có vẻ mặt thế nào đây.
“Mỏ quặng của nhà nào thế”.
Triệu Bân không giải thích, chỉ thuận miệng hỏi.
“Huyết Y Môn”.