Lời của cô ta vẫn rất có trọng lượng, người nào đi ra khỏi thành đều quay về, đa số là bò lên trên thành lầu, lấy nỏ ra bày khắp thành. Nghe lời nói của Ma Hậu thì chắc chắn là có chiến sự, có ai đó đang muốn xâm lấn núi Bất Tử. Đám người này thật biết cách chọn thời điểm. Tứ đại nữ Thiê Võ bận không rảnh tay, cường giả cũng ra ngoài hết, có thể nói là vườn không nhà trống, kẻ thù lại chọn đến ngay lúc này.
“Huyết Ma?”, ba người Nữ Soái nhìn Ma Hậu.
“Đó là chiêu vũ thiên huyết hải của Huyết Ma”, Ma Hậu không giấu diếm: “Khi mưa máu tụ thành biển máu thì sẽ có rối máu được tạo ra. Biển máu không bị diệt thì rối máu sẽ không chết, nhìn lượng mưa này thì số lượng sẽ cực kỳ khổng lồ”.
Ba người Linh Lung nhíu mày, có dự cảm không lành.
Kể cả với Ma Hậu, thứ bọn họ kiêng dè không phải rối máu mà là Huyết Tôn. Lão ta chắc chắn sẽ giết tới đây, có lẽ thành này không cản được lão ta. Mặc dù bọn họ đều là Thiên Võ nhưng cũng không hoàn toàn là đối thủ. Nếu cả Ân Trú cũng đến thì thành Thiên Thu này chắc chắn sẽ gặp họa ngập đầu.
Ngoài ra còn có cả Ác vương đang quấy rối bên ngoài.
Triệu Bân chưa rõ sống chết, bên này thì sắp gặp họa.
Nói đến Ác vương, ông ta đã chìm vào lòng đất ngồi xếp bằng. Trên mi tâm của ông ta có một bí văn, quanh thân là âm sát lăn lộn, có cả ác linh vờn quanh. Cả Huyễn Vụ U Lâm đều vì ông ta mà bị tàn phá bữa bãi.
“Chờ ta khép lại vết rách hồn phách thì sẽ xử lý ngươi sau”.
Ác vương nở nụ cười âm u, trước khi nhắm mắt còn nhìn vào thế giới hắc ám, có thể thấy rất rõ Triệu Bân. Sau nhiều năm ngủ say, vừa tỉnh lại đã gặp thành quả như thế, ông trời đúng là không tệ với ông ta mà.
Trong thế giới hắc ám.
Triệu Bân cuối cùng cũng ngừng lại, như áng mây phiêu dạt.
Bốn phương tám hướng đều cô quạnh, chìa tay ra không thấy được năm ngón.
“Ta hiểu rồi”.
Triệu Bân lẩm bẩm những câu chỉ mình hắn nghe được. Mở ra thiên nhãn cũng không thấy rõ điều gì, chỉ biết thế giới hắc ám này là một không gian quỷ quyệt, khá là giống với Phật pháp tu la môn ngày xưa.
Hắn tế ra bảo liên đăng, lấy ánh sáng của nó để mở đường.
Ánh sáng chói mắt vô cùng nhưng cũng không chiếu sáng được nơi đây.
Chết tiệt thật.
Thế này còn làm ăn gì nữa.
Bảo liên đăng lơ lửng trên đầu Triệu Bân, hắn đi bước nào nhìn bước đó.
Hắn xoay chuyển đầu óc, Ác vương đã cho hắn vào đây một lúc rồi mà vẫn chưa hiện thân, không hiểu là vì sao? Muốn coi không gian này là nhà giam để nhốt hắn ở đây? Hay là Ác vương đang chưa ổn định, chưa thể phản ứng đến hắn? Hắn cho là khả năng thứ hai đáng tin cậy hơn chút.
Đi tiếp, hắn chủ động bỏ trạng thái tóc vàng đi.
Cả sức mạnh kỳ lân cũng được trả lại cho tiểu kỳ lân.
Nếu không ra khỏi đây được thì cũng không cần phí sức.
A a!