Chỉ vì một Cơ Ngân mà bọn họ đã thua cược hộc máu, không có tồi tệ nhất, chỉ có tồi tệ hơn.
"Cũng tạm ổn", Triệu Bân cười nói.
"Khi nào Sở Lam trở lại thì ta phải hỏi kỹ mới được".
Cuối cùng Linh Lung cũng nhấc đũa lên, nếu như hỏi mà Cơ Ngân không chịu nói thì cũng chỉ có thể hỏi nữ soái mà thôi.
Nếu như tấm màn bí mật bị tháo xuống sớm quá thì sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.
“Ngươi đã thu nhận được một đồ nhi tốt”, Đào Tiên Tử mỉm cười nói rồi cũng nhấc đũa lên.
"Là do các sư huynh sư tỷ đã nhường mà thôi", Vân Yên nói lời này nghe rất thấm thía, mấy trưởng lão kia không thèm xem xét mà đã đá qua đá lại, cuối cùng lại đá một đồ nhi tốt cho cô ta!
Mục Thanh Hàn che miệng cười trộm, mấy trưởng lão đó không biết đã phải hối hận biết bao nhiêu.
Sau khi ăn xong, Đào Tiên Tử và Linh Lung đều ở lại, ngày mai họ mới đi nơi khác.
Đêm dài yên tĩnh.
Triệu Bân ngồi xếp bằng trong phòng, cố hết sức khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Vân Yên lướt vào phòng như một bóng ma, mang theo một mùi thơm mê người, sau khi bước vào, cô ta ngay lập tức liếc nhìn Triệu Bân, sau đó lại nhìn xung quanh, phát hiện trên tường có khắc rất nhiều cấm chế.
Thảo nào hôm đó cô ta bị lóa mắt, xuyên tường còn bị đụng đầu.
Đồ nhi của mình còn thông hiểu bàng môn tả đạo sao? Những cấm chế này là để phòng trộm hay là để phòng sư phụ?
"Chủ yếu là để phòng trộm".
"Nhân tiện... cũng để phòng sư phụ một chút".
Nếu như Triệu Bân bắt buộc phải trả lời thì hắn nhất định sẽ trả lời như thế, bởi vì bệnh mộng du của sư phụ cũng không phải là điều tốt.
"Kim Huyền Chung... có liên quan gì đến tộc xác chết?"
Vân Yên ngồi xuống, không hề rào trước đón sau, chỉ đi thẳng vào vấn đề.
Chuyện này có liên quan đến trận chiến biên giới trước đó, tộc xác chết đã liên minh với Đại Nguyên làm kẻ thù của Đại Hạ, cho nên bây giờ trên toàn Đại Hạ nếu như gặp được một tên người tộc xác chết nào thì phải giết chết ngay tên đó, đây chính là mệnh lệnh của hoàng đế.
"Khoảng tám phần là có thể", Triệu Bân nói, không khẳng định.
Thật ra Kim Huyền Chung có phải là người của tộc xác chết hay không thì hắn cũng không quan tâm lắm, chủ yếu là vì hôm nay Kim Huyền Chung thực sự đã bộc phát ra sát ý đối với hắn, không chừng sẽ có một ngày hắn bị lão ta tiêu diệt, vậy nên hắn phải tiên hạ thủ vi cường, tránh đêm dài lắm mộng.
"Ngươi đã phát hiện ra được điều gì sao?", Vân Yên nhìn Triệu Bân không chớp mắt, dù sao thân phận của Kim Huyền Chung cũng không tầm thường, muốn xử lý một trưởng lão thì cần phải có bằng chứng.
“Trực giác”, Triệu Bân hít sâu một hơi rồi nói.
"Nghỉ sớm đi", Vân Yên đứng dậy, đi được hai bước liền quay lại đá Triệu Bân một cước, trực giác, để ta đánh cho ngươi nảy ra thêm trực giác, hơn nửa đêm rồi mà ngươi vẫn muốn chọc bà đánh!
“Trực giác của con luôn luôn rất chính xác”, Triệu Bân hiên ngang lẫm liệt nói.
Hắn nói xong câu này thì lại bị đá dữ hơn.