Đợi Vân Phượng xuất quan.
Đợi Tử Y Hầu ra ngoài.
Bất kể là Thiên Tông hay đế đô đều có phân thân của hắn, một nhóm quan sát cấm địa của Thiên Tông, một nhóm khác để mắt tới Hình Tháp, luôn luôn chuẩn bị ám sát. Thêm cả Bát Nhã nữa, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ quay về.
Vài ngày sau đó, hắn không xuống núi.
Trong lúc chờ đợi, hắn cũng không bỏ bẵng võ đạo, ban ngày rèn luyện gân cốt để củng cố căn cơ, ban đêm ngồi thiền trên đỉnh núi, dùng ánh sáng từ trăng và sao để bồi dưỡng thể phách. Nhiều ngày bôn ba, đã lâu lắm rồi hắn không được tịnh tâm tu luyện như vậy. Thanh Dao, U Lan và những người khác còn ở thành Thiên Thu, hắn rất rảnh rỗi.
Không lâu sau đó, có người tới thăm.
Thiên Vũ tới để từ biệt.
Chiến sự khẩn cấp, với tư cách là thiếu soái Ngự Long quân, hắn ta phải chi viện cho biên quan.
Triệu Bân tặng hắn ta không ít bí pháp và tài nguyên tu luyện, đưa mắt nhìn Thiên Vũ đi xa dần.
Lại là một đêm, yên bình và tĩnh lặng.
Cũng giống như nhiều ngày trước, Triệu Bân ngồi lặng trên đỉnh núi.
Ánh trăng như có linh tính, rót hết lên người hắn.
Đột nhiên, gió nhẹ thoảng qua.
Chiếc nhẫn ma chợt rung lên, Diệu Ngữ bước ra ngoài.
May mà tâm trí của Triệu Bân đang chìm đắm, nếu hắn tỉnh táo, trông thấy cảnh tượng này chắc sẽ kinh ngạc lắm. Phải biết rằng trên chiếc nhẫn ma có cấm chế, không có mệnh lệnh của hắn thì hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, vậy mà Diệu Ngữ có thể tự mình bước ra.
“Đó là ai thế?”
Trong bóng tối, có nhiều tiếng nói kinh ngạc vang lên.
Đó là mấy lão già âm thầm bảo vệ Triệu Bân, ai nấy gãi đầu gãi tai, nhìn cô gái kia mà sững người. Bên cạnh Triệu Bân tự dưng có thêm một người, còn là một cô gái, nhìn sao cũng thấy kỳ quặc.
Khi họ nhìn qua, Diệu Ngữ đã ngồi xuống rồi.
Cô ta ngồi bên cạnh Triệu, bất động như một bức tượng băng.
Dương Huyền Tông nhanh chóng nghe tin và chạy tới.
Thấy cảnh tượng trên đỉnh núi, ánh mắt của ông ta cũng rất lạ.
Mấy lão già nhìn trộm tới nửa đêm mới đưa ra được kết luận: Đó là xác sống.
Đêm dần dần khuya hơn.
Đám đông không làm phiền, họ ẩn mình trong bóng tối.
Triệu Bân chìm đắm trong tu luyện, Diệu Ngữ thì đờ đẫn.