Thương khung nhẹ lắc đầu nói: “Trong trí nhớ của ta thì Phật gia chưa bao giờ đụng tới Bát Bộ Phù Đồ, nhưng nghe ngươi nói thì kẻ bị tách rời rồi phong ấn bên trong đó chắc chắn phải là một kẻ thần thông quảng đại, hơn nữa vẫn còn sống”.
"Chắc không phải là Ma quân chứ?", Triệu Bân thì thào nói.
"Trong lúc ngươi nhìn lén hộp sắt thì Bất Diệt chiến kích có phản ứng gì không?", Thương Khung vội vàng hỏi.
"Nó vẫn nằm yên".
"Vậy thì không phải Ma quân, nếu là Ma quân thì chiến kích chắc chắn sẽ có phản ứng".
"Cũng đúng".
Triệu Bân nói xong liền tự giác lấy chiến kích lại rồi nhét vào không gian bên trong chiếc nhẫn mà. Ta lấy ra cho ông xem chứ không phải là để đưa cho ông dùng. Bất Diệt chiến kích là của ta, chiếc nhẫn ma này cũng là của ta!
Thương Khung liếc mắt nhìn hắn.
Không biết tại sao khi nhìn thấy gương mặt tầm thường của hắn thì ông ta lại cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
Triệu công tử cũng rất có ý tứ, ánh mắt hắn liếc nhìn Thương Khung lại đặc biệt chú ý đến bộ phận đặc biệt của ông ta, ông ta bị phong ấn ở đây tám ngàn năm, ngay cả cơ thể cũng biến thành thây khô, không biết thứ kia còn có thể dùng được hay không. Nếu không dùng nữa thì cứ chặt đứt đi là được, như vậy còn có thể vào cung kiếm một công việc tốt.
Thương Khung hít sâu một hơi, cảm giác toàn thân ớn lạnh, vốn muốn che chắn một chút nhưng nghĩ lại bản thân mình bây giờ chỉ là một cái thây khô thì cũng chẳng khác gì đang trần truồng.
Không sao.
Mặc dù cơ thể này của ông ta đã bị tàn phá nhưng ông ta vẫn có thể tìm một cơ thể khác.
Ông ta vẫn còn một tia tàn hồn, nếu như được nhập xác thì sống lại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Triệu Bân lại bỏ đi, tiếp tục phá hoại địa cung.
Địa cung này cũng toàn là bảo bối, ví dụ như cột trụ và xà nhà đều được tạo nên từ huyền thiết, cây cột đồng trước đó xích Thương Khung ở bên trên cũng được làm bằng chất liệu bất phàm, nếu như luyện chảy ra còn có thể đúc thành binh khí tốt.
Ngoài ra còn có bàn đá ghế đá cũng rất quý giá.
Thứ gì có thể mang đi thì hắn tuyệt đối không để lại.
Địa cung dưới lòng biển dần dần trở nên trống trải, cuối cùng không còn sót lại thứ gì. Nếu như nói không có cường đạo càn quét qua thì chỉ có quỷ mới tin, mà cho dù có cường đạo càn quét thì cũng không thể càn quét sạch sẽ tới mức này được.
Thương Khung thấy vậy thì tặc lưỡi thổn thức.
Ở thời đại của ông ta làm gì có được nhân tài bậc này.
Nhân tài bậc này ở thời đại của ông ta thì vừa sinh ra chắc chắn sẽ bị bóp chết.
"Có một số hậu bối..."
Thiên ngôn vạn ngữ nhưng Thương Khung chỉ có thể nói được như vậy.
Không lâu sau thì Triệu công tử đã càn quét xong địa cung, sau đó hắn còn tiện tay lấy ra kiếm Long Uyên vũ động bên trong địa cung, nhất tâm đa dụng, vừa múa kiếm vừa luyện thể, vừa luyện võ hồn lại vừa nghiên cứu võ đạo. Thương Khung nhìn thấy vậy thì híp mắt lại, tên nhóc này có thiên phú cao cỡ nào, không sợ tẩu hỏa nhập ma hay sao?