Cũng trên một mỏm núi nhỏ, lão Huyền Đạo, lão Huyền Không, lão mập và Dương Hùng có mặt đầy đủ, biết Triệu Bân đang ở thành Thương Lang nên vội vội vàng vàng chạy tới đây.
Đóng thành rồi.
Những người khác không vào được, họ cũng không vào được.
“Cùng là thành chủ như nhau mà có vẻ thể diện của ngươi không đáng mấy đồng”.
Lão mập bĩu môi nói với Dương Hùng.
Dương Hùng ho khan.
Quả thực, thể diện của lão ta không đáng kể gì lắm, từ đó đến nay đã từng có tin Hán Diễm muốn vào thành “uống trà” không chỉ một lần, thực chất là muốn lôi được Triệu Bân ra ngoài.
Lúng túng thay, Hán Diễm không nể mặt, không vào được cổng thành.
Lão ta đã dự đoán được điều này từ trước, nguyên do cũng vì quan hệ của lão ta với Hán Diễm chẳng ra sau, nếu là Yên Thiên Phong thì dễ chịu hơn. Ai bảo Triệu Bân chui vào thành Thương Lang, ai bảo Hán Diễm là kẻ có thù tất báo, chịu nể mặt nhau mới lạ.
“Càng kéo dài thì càng lắm biến động, đừng giấu nữa”.
Lão Huyền Không chậm rãi lên tiếng, trong lời nói ẩn nhiều hàm ý.
Dương Hùng đương nhiên cũng hiểu được, thêm một lá bùa từ trong tay lão ta bay vào thành Thương Lang, trên đó chỉ có một câu: Triệu Bân chính là đồ đệ của Đại Hạ Hồng Uyên.
Vốn không định tiết lộ ra ngoài.
Nhưng với cục diện hiện giờ thì nói sớm sẽ tốt hơn, giữ tính mạng là chuyện quan trọng.
“Động tĩnh lớn thế này, đáng lẽ Hồng Uyên phải biết rồi mới đúng”, Chư Cát Huyền Đạo trầm ngâm hỏi: “Đến giờ vẫn chưa thấy người này xuất đầu lộ diện, không sợ đồ đệ bị tiêu diệt hay sao?”
“Chắc hẳn là đang bế quan đấy”.
Lão mập vuốt chòm râu, thần sắc có vẻ thâm sâu.
Giải thích như thế cũng rất hợp lý.
Trong thành, Hán Diễm đã nhận được lá bùa của Dương Hùng.
Sau khi nhìn xong, lão ta chẳng có biểu cảm gì, tiện tay đưa lá bùa cho quản sự.
“Triệu Bân là đồ đệ của Hồng Uyên?”
Thần thái của viên quản sự cũng chẳng bình thường cho lắm.