Xong rồi thì hai tên đó đã khụy xuống, bọn họ đã bị Triệu Bân đưa vào trong mơ
Mọi người thấy vậy thì sướng rân.
Bọn họ đã quên mất, mặc dù hắn cải lão hoàn đồng nhưng sức chiến đấu và thực lực vẫn còn, bốn người bọn Ngô Khởi bị đập là minh chứng tốt nhất. Đáng tiếc, trước đó bọn họ ở trong Thiên Các, không xem được kịch hay.
“Cảm giác tuyệt đấy”.
Mấy cô gái xinh đẹp tụ lại, véo khuôn mặt bé nhỏ của Triệu Bân.
Tiện thể còn chọt nhẹ lên cái bụng nho nhỏ của hắn nữa, rất có tính đàn hồi.
“Đến lượt ta”.
Triệu Bân xắn tay áo, các cô sờ ta thì ta cũng phải sờ các cô!
Thực tế là hắn đã giơ tay ra thật, nhưng đáng tiếc là không sờ được gì cả.
Trên đỉnh Ngọc Linh tối nay rất náo nhiệt.
Những người trước đó vào Thiên Các đều nối đuôi nhau ra ngoài, nghe được tin sốt dẻo thì đều muốn đến xem thử. Hàn Tuyết và Mặc Đao cũng kéo nhau đến, Nguyệt Linh đến sau, nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, đến cả Liễu Như Nguyệt và Bát Nhã cũng chạy đến dòm ngó làm Triệu Bân như con khỉ bị vây xem.
Còn những người đó là người đến xem khỉ.
“Còn đi uống rượu hoa nữa không?”
Lúc Sở Vô Sương đến, câu đầu tiên thốt ra chính là câu nói quen thuộc đó.
Mấy thanh niên nghe câu đó xong thì trí tưởng tượng bay xa.
Chỉ cần bắt đầu tưởng tượng thì có thể nghĩ ra cả một bộ phim dài đến tám mươi tập chứ chẳng chơi.
Ngươi nói thử, nếu một thằng nhóc lên giường thì ngoài bú sữa ra, còn có thể làm được gì nữa chứ?
Đến tận khuya mọi người mới giải tán.
Còn Triệu Bân thì vẫn ở lại đỉnh Ngọc Linh.
Hoàng phi đã dặn, Dương Huyền Tông cũng đã ra lệnh, bảo hắn phải chăm sóc cho công chúa.
Đương nhiên là Triệu Bân rất sẵn lòng, có lôi trì để nuốt mà, sướng biết bao.
Từ đêm đó, hộ vệ dưới chân đỉnh Ngọc Linh đã nhiều hơn, người bình thường không thể nào vào được, còn người ở trên núi - cũng chính là Long Phi và Triệu Bân, cả hai bị ra lệnh phải ở lại trên núi, giống như bị giam lỏng.
Các thành viên cấp cao đều biết những chuyện này là để chuẩn bị cho việc quan trọng hơn.
Việc quan trọng đó là ký kết khế ước và tách rời Cửu Vĩ Hồ.
Không bao lâu nữa, lão tổ Hồng Uyên sẽ xuất quan, cũng sẽ giảm tu vi của Long Phi xuống cùng cấp với Cơ Ngân, như vậy thì mới có thể thử ký kết khế ước. Trước thời điểm đó, mọi người phải đảm bảo cả hai đều có mặt.
“Sao lại thế nhỉ?”
Trong phòng, Triệu Bân đang chuyên tâm chế Huyền Giáp.
Sau mấy ngày bận rộn, hắn cũng làm được vài chiếc, nhưng khả năng phản đòn trở lại rất yếu. Theo như Triệu Bân đoán thì chắc là hoa văn của trận pháp trên Huyền Giáp còn có bí mật gì đó mà hắn chưa biết và những gì mà hắn nhìn thấy chỉ là mặt ngoài thôi, nếu như dễ dàng làm ra được như thế thì chẳng phải đã thành đồ rải khắp ngoài chợ rồi sao?
Vì vậy, vẫn cần phải tiếp tục nghiên cứu.
Thiên phú của hắn cực kỳ cao, ngộ tính rất mạnh, đến cả đại địa linh chú mà hắn cũng có thể thông thạo thì một chiếc áo giáp có là gì.
Sáng sớm, mùi thức ăn thơm nức bay khắp đỉnh Ngọc Linh.
Triệu Bân ôm thau cơm ăn rất ngon miệng, hắn ăn khá là khỏe.
Long Phi liếc hắn mấy lần, đặc biệt là để ý đến cái bụng nhỏ của Triệu Bân, sợ hắn no đến tức bụng.
“Chà, đang ăn cơm à?”
Lăng Phi không biết chui từ đâu ra, cười hihi.
Nó vừa nói vừa lấy ra hai hộp ngọc từ trong người ra rồi nói tiếp: “Đây là đồ do chưởng giáo bảo ta mang đến”.
Hộp ngọc được đóng kỹ, có mùi đan dược bay ra.
Nếu đã có hai hộp thì đương nhiên là cho Triệu Bân và Long Phi mỗi người một hộp.
Đấy cũng là để chuẩn bị cho việc tách rời Cửu Vĩ Hồ.
Đan dược này có ích cho việc ký kết.
“Khá đấy”.
Triệu Bân bưng hộp ngọc, hít rồi lại hít.
So với hắn, Long Phi lại bình thản hơn. Công chúa mà, có đan dược nào mà chưa từng thấy đâu!
“Nghe nói Thiên Nhãn của ngươi có thể nhìn xuyên thấu à?”
Lăng Phi vừa liếc ngang liếc dọc, vừa nói một câu nửa thật nửa đùa.
Nó nói xong thì liền quay đầu bỏ chạy.
Dù sao mục đích đến đây một là để đưa thuốc.
Hai là tiện thể đâm chọt Triệu Bân.
Nó đâm chọt đúng trọng tâm nên đôi mắt xinh đẹp của Long Phi lập tức nổi lửa, không ngờ Thiên Nhãn của tên nhóc này còn có khả năng đó. Như thế cũng tức là, dù cô ta có mặc quần áo hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau cả, vì đã bị nhìn thấy hết rồi.
“Ta biết xấu hổ mà”. Triệu Bân nói với vẻ khá nghiêm túc.
Có thể nói đấy là câu thật lòng.
Đúng là Thiên Nhãn có thể nhìn xuyên thấu nhưng hắn chưa từng dùng phép này để nhìn lén.
Long Phi không trả lời, chỉ dán bùa che mắt lên người, đó còn là loại bùa có cấp độ cực kỳ cao. Nếu hắn dám nhìn lén cô ta, tuy là dùng Thiên Nhãn thì cũng có thể bị lóa mắt. Mặc dù như thế nhưng cô ta vẫn cảm thấy không được thoải mái, đặc biệt là khuôn mặt, đã đỏ ửng nửa bên, không biết là vì xấu hổ hay là vì tức giận nữa.
“Hay cho tên Lăng Phi nhà ngươi, đừng để ta nhìn thấy ngươi đấy”.
Triệu Bân thầm nghĩ làm sao để đánh Lăng Phi, phản rồi à, còn dám chơi ta nữa.
“Lão đại, nhìn kìa”.
Lúc không khí đang sượng sùng thì đột nhiên phân thân lên tiếng.
Triệu Bân định thần lại, liên kết tầm nhìn với phân thân ở thành Thiên Thu.
Đập vào mắt hắn là một tia sáng phóng lên trời từ trên quả trứng vàng đó. Trên bầu trời có hiện tượng lạ diễn ra trên phạm vi rộng, một ảo ảnh biển lửa lớn được tạo ra, dường như đang có một con vật lớn đang vùng vẫy trong biển, tiếng gào thét của nó giống như tiếng sấm sét, khiến bầu trời ảo phải rung lắc.
“Là Kỳ Lân sao?”
Triệu Bân ngạc nhiên, ngây ra nhìn con vật to lớn đó.
Đó là hình dạng của một con Kỳ Lân, mặc dù là dị tượng, mặc dù là hư ảo nhưng lại có thể nhìn rõ.
“Trong trứng vàng là một con Kỳ Lân?”
Triệu Bân thầm lẩm bẩm, chắc chắn suy đoán của mình là chính xác.
Nếu không thì cũng sẽ không có dị tượng Kỳ Lân.
Hèn gì vỏ trứng lại cứng như thế.
Hèn gì không thể nhìn rõ được thật giả bên trong.
Hèn gì trong khí huyết lại có uy áp.
Tất cả những đều đó đều phù hợp với thân phận của Kỳ Lân.
“Không ngờ là Kỳ Lân!”, Triệu Bân chỉ cảm thấy đầu óc lâng lâng.
“Nói đúng hơn là Hỏa Kỳ Lân của hoàng tộc”, Nguyệt Thần mỉm cười, chậm rãi nói.
Vậy là có thể sánh ngang với bốn thần thú lớn rồi.
Vậy mới nói, Triệu Bân đã nhặt được một bảo bối.
“Bảo bối ơi, ta đến đây”.
Triệu Bân thả chén đũa xuống, đứng lên và bỏ chạy.
Thần thú Kỳ Lân đó nha, phải đi xem thử mới được.
Bảo bối hả?
Long Phi nghe mà không hiểu gì cả. Cũng phải trách Triệu Bân quá kích động nên đã buộc miệng nói ra.
Tình nhân cũ?
Long Phi nhủ thầm, chắc là một cô gái rất đẹp.
Chỉ là không biết “tình nhân cũ” trong lời của Triệu Bân là con cái nhà ai.
“Đi đâu hả?”
Ở cách đó không xa có tiếng nói vang lên.
Đấy là Linh Lung, vừa mới đến thì đã đụng phải Triệu Bân và tóm hắn quay trở lại.
“Ta có việc!”, Triệu Bân vùng vẫy tay chân.
“Bắt đầu từ hôm nay, không được đi đâu hết”.
Không chỉ có mình Linh Lung đến mà còn có cả chưởng giáo Dương Huyền Tông, ông ta nói với vẻ khá nghiêm nghị. Theo sau ông ta còn có hai trưởng lão nội môn, đều là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên được đặc biệt điều đến vì sợ Cơ Ngân chạy mất. Cũng không thể trách ông ta sao lại làm lớn đến vậy, vì còn mấy ngày nữa là phải tách rời Cửu Vĩ Tiên Hồ rồi, Cơ Ngân là đối tượng liên kết, không thể nào có chuyện gì xảy ra với hắn được.
Nếu đến thời khắc quan trọng mà không tìm được người, thế chẳng phải rất khó xử sao?
“Ta bận thật mà”. Triệu Bân vội nói.
“Sao hả? Muốn vào cung à?”, Linh Lung lấy một cây kéo sáng choang ra.
“Thật ra thì ở đây cũng rất tốt!”. Triệu Bân lập tức nói.
“Ừ… Ngoan lắm!”, cuối cùng thì Linh Lung cũng thả Triệu Bân xuống.