"Bị đòn cũng là một loại tu hành".
Nguyệt Thần lúc này mới đáp lại câu mắng lúc trước của Triệu Bân.
Chuyện này là do ngươi tò mò đó chứ!
Bảo mang ghế đá đi thì cứ làm theo là được rồi, lại còn không an phận, quay sang dòm ngó đóa sen đen này! Nếu như ngươi đã muốn nghiên cứu đóa sen đen này đến thế thì ta cũng không ngại tạo điều kiện cho ngươi nghiên cứu một chút, xem thử ngươi có đối phó được hay không.
Nguyệt Thần nhàn nhạt nói.
Những hình ảnh sau đó lại có chút đẫm máu.
Triệu Bân đã bị đánh đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, lại liên tục hộc máu, cũng không biết là hộc máu do bị đánh hay là do tức giận.
Tú Nhi, cô thật lắm trò!
Bầu không khí ở đây đang sục sôi ngất trời, còn ở thành Vong Cổ bên kia, bầu không khí lại vô cùng trầm mặc.
Đêm đã sâu, nhưng bên trong phủ thành chủ vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Bên trong đại sảnh, Dương Hùng đang đứng trang nghiêm, Chư Cát Huyền Đạo, lão mập, lão Huyền Không, Xích Yên cùng với nhóc hám tiền cũng đều đang ở đây, sắc mặt của ai cũng vô cùng khó coi, bọn họ đi tìm ba ngày, cuối cùng chỉ tìm được kiếm Long Uyên, vẫn chưa tìm được Triệu Bân, chỉ có trời mới biết hắn đang ở đâu, cũng không biết hắn có còn sống hay không.
"Tìm".
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác".
Dương Hùng hạ lệnh, bộc lộ uy nghiêm của thành chủ.
"Đều do ta".
Nhóc hám tiền ôm đầu, hôm nay cô nhóc không hề đếm bạc, chỉ ôm đầu tự trách, đêm đó cô nhóc bất tỉnh, có rất nhiều chuyện mà cô nhóc không biết, sau khi tỉnh lại nghe người khác kể, cô nhóc liền cảm thấy rất có lỗi với Triệu Bân, hắn vì cứu mình mới bị lôi vào rắc rối.
"Chuyện xảy ra quá đột ngột".
Chư Cát Huyền Đạo hít sâu một hơi, chỉ có quỷ mới biết tại sao Huyết Y Môn lại dám động thủ ngay trong thành, bọn chúng dùng kế điệu hổ ly sơn, khiến cho ông ta và lão mập bị dụ đi chỗ khác.
Có người buồn bã, thì cũng có người vui mừng.