Quỷ đầu to không ngốc, còn biết chạy.
“Chúng rất dữ tợn”, quỷ đầu to lại nói.
“Dữ tợn thế nào?”, Triệu Bân lấy ra bầu rượu rồi hỏi.
"Một con hổ đen và một con rắn tám đầu, con nào cũng nguy nga hơn cả núi".
"Hổ? Rắn?"
Triệu Vân nghe xong thì khẽ cau mày, theo như lời con quỷ đầu to này nói thì chẳng lẽ đó lại là thái thượng hung hổ và rắn tám đầu?
"Có phải là hình dạng này không?"
Triệu Bân lấy ra hai bức họa của hung hổ cùng rắn tám đầu.
Quỷ đầu to chỉ lo ăn bánh bao, xem qua một chút rồi gật gật đầu.
“Không thể nào!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Ma Khôi cùng Thân Dung đã chết, sao hung hổ cùng rắn tám đầu còn sống được?
Chẳng lẽ máu tươi dính vào Ma thổ liền biến thành hình thái ma quỷ?
Suy nghĩ một lúc thì hắn lại nhìn về phía quỷ đầu to, hắn xác định đối phương không nói dối, nhưng rõ ràng là trí nhớ của nó có vấn đề. Phải biết rằng thái thượng hung hổ chính là thú cưỡi của Ma quân, con quỷ đầu to này ngay cả Ma hậu cũng nhớ rõ, sao có thể không nhớ rõ hung hổ? Lúc nãy nó nói hung hổ là một con hổ lớn màu đen, hiển nhiên là trí nhớ của nó đã không còn trọn vẹn, hoặc là nói linh hồn của nó đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, hắn liền mở ra Thiên Nhãn nhìn vào đầu óc của quỷ đầu to.
Nhìn qua thì hắn thấy linh hồn của nó đã thật sự bị tổn thương, hơn nữa còn lưu lại chút dấu vết của Phật quang.
"Chú Tịnh Thế".
Triệu Bân nheo mắt, lại là kiệt tác của Phật gia.
Quỷ đầu to hẳn là từng bị người của Phật gia gây thương tích.
Chẳng lẽ là Ma hậu quay lại?
Triệu Bân thầm nghĩ trong lòng, Ma quân vẫn còn sống thì hẳn Ma hậu cũng vậy.
Muốn biết đúng hay không đúng thì phải vào xem thử mới biết được.
Hắn di chuyển thẳng đến Ma vực.
Sau đó hắn còn truyền lời cho phân thân: "Tìm một chỗ giữ chân quỷ đầu to lại".
Lợi dụng ánh trăng, Triệu Bân tiến vào đất Ma.