Khương Ngữ Linh dọn dẹp cái bàn, đặt một bức họa cuộn tròn lên, mở ra.
Trên bức họa là một nữ tử, xinh đẹp tuyệt trần, không nhiễm một hạt bụi nào, cũng không biết do ai vẽ, từng thần thái và nụ cười đó như một người sống, như thần sáng trong mộng, thánh khiết không một tỳ vết nào.
“Đây là Nguyệt Thần mà!”, Triệu Bân sờ cằm.
“Ô… Ngươi nhận ra ư”.
“Đây… Là thần tượng của cô hả”.
“Tất nhiên rồi”, Khương Ngữ Linh cười hà hà: “Đây là thần sáng rực rỡ chói mắt nhất đấy”.
“Ta khuyên cô, tốt nhất là đừng nói chuyện này ra ngoài”, Triệu Bân bùi ngùi nói.
“Tại sao”, vẻ mặt Khương Ngữ Linh hết sức khó hiểu.
“Bởi vì bình thường có rất nhiều người truy tìm nàng ta”, Triệu Bân hít sâu một hơi.
“Ta bảo chứ, ở đây còn một người nữa đấy nhé?”, mặt kẻ gây rối đã tối đen thui, phần lớn là cáu bẳn với Triệu công tử, ngươi có thê tử rồi cơ mà? Có thể để ý tới con cẩu độc thân ở đây chút được không, nơi này nhiều người đẹp như thế, hay là… Ngươi đi đâu đó tản bộ đi?
Triệu Bân cũng nghĩa khí, thật sự đứng dậy bỏ đi.
Khương Ngữ Linh cuộn bức tranh lại, cũng đi theo sau.
Cái định mệnh…!
Kẻ gây rối ôm ngực.
Biết thế đã không dẫn theo tên đó tới đây.
“Cô cứ đi theo ta làm gì thế”.
“Nghe giảng đạo xong lại đi dạo vườn hoa đào một vòng!”
Bên này, Khương Ngữ Linh như cái đuôi nhỏ, Triệu Bân đi tới đâu cô ta lại theo tới đó.
Thậm chí còn khiến nhiều người ở đây phải nhíu mày, nhị tiểu thư Khương gia có dính líu gì tới tiểu tiên này thế, bao nhiêu người ở đây làm quen cô ta không để ý, cứ chạy theo người đó, nhìn thế nào cũng thấy giống cô vợ nhỏ nhà người ta.
“Trời ạ! Thánh Tử Vấn Thế?”
Không biết là ai chợt bật thốt lên, khiến tất cả mọi người phải ghé mắt nhìn.
Đập vào mắt chính là một thanh niên mặc áo trắng đang đi tới, tay cầm quạt khẽ lay động, kết hợp với gương mặt tuấn tú và khí chất xuất trần kia, có thể nói là khí vũ hiên ngang, tiên phong đạo cốt, làm tôn lên khí uẩn đặc biệt, nhìn dị tượng xung quanh cơ thể hắn ta, chính xác là một Tiên Vương.
Đúng vậy, là Lương Khâu… Thánh Tử Vấn Thế Tiên Tông, hôm nay mới đến thành Nam Thiên, nghe nói Hoa Tiên Chân Nhân giảng đạo nên tới đây góp vui, chủ yếu là vì Khương Ngữ Linh cũng có mặt.
Đẹp trai quá!
Các nữ tiên tử ở đây đều bắt đầu nổi máu háo sắc.
Thánh Tử của Vấn Thế Tiên Tông đấy! Kỳ tài ngàn năm khó gặp đấy!
“Thánh Tử giá lâm, đã không tiếp đón từ xa được”.
Có rất nhiều người chạy tới, chắp tay muốn tán gẫu.
Trong đó tất nhiên không thể thiếu Khương Ngữ Nhu, cô ta cảm thấy khá bất ngờ, Thánh Tử lại đến thành Nam Thiên này.