Trung niên áo giáp xoay người đi truyền lệnh, những lời trước khi ông ta đi cực kỳ sâu sắc.
Những lời đó người nào hiểu thì hiểu, người không hiểu thì cũng giả vờ hiểu.
“Thành đã mở phong tỏa, bọn ta xin phép đi trước”.
Ba trưởng lão Huyết Ưng vội vàng đứng dậy, ai cũng hốt ha hốt hoảng.
Đi, mau đi thôi, bốn người đối diện chẳng hề hiền lành tí nào, mẹ nó đến phủ thành chủ có một chuyến mà toàn chuyện gì thế này, thành chủ Minh Nguyệt giúp bọn họ tìm được tiểu võ tu, nhưng tiểu võ tu đó lại giúp Hoa Đô bắt được hung thủ, ừm, đó cũng chính là thiếu chủ nhà họ.
“Ngươi… Chờ đó cho ta".
Nghiêm Khang vẫn chưa nói gì, nhưng hắn mắt hắn ta trước khi đi cũng đã thể hiện được những lời đó.
Triệu Bân vẫn chẳng thèm ngó ngàng tới, ta đâu có dễ bị dọa thế, có giỏi thì đừng dẫn người bảo kê theo, ta đánh chết ngươi.
“Thế thì bọn ta cũng xin phép".
Trưởng lão Ám Dạ cũng đứng dậy, còn chưa thi lễ xong thì Hoa Đô đã vác kiếm lên đuổi theo tộc Huyết Ưng ra khỏi đại đường. Đã biết Nghiêm Ngang là một trong những hung thủ thì cần gì phải nói nữa, trong thành không được đánh nhau nhưng ra khỏi thành thì mặc sức đánh giết, ngọn lửa giận bị đè nén bấy lâu nay, hắn ta nhất định phải trút cho bằng hết lên người Nghiêm Khang.
Ba trưởng lão Ám Dạ cười gượng, vội vàng đuổi theo.
Trước khi đi bọn họ còn liếc sang Triệu Bân, ánh mắt có chút biết ơn, biết ơn thì thôi rồi! Cảm ơn vì Triệu Bân đã giúp họ giải quyết tộc Huyết Ưng, lôi ra được tên hung thủ, chuyện đó làm rất đẹp.
“Thiếu chủ nhà ngươi mà không mang theo bảo kê thì ta vẫn sẽ chơi chết hắn thôi”.
Đó là những lời Triệu Bân nói thầm trong lòng, hung thủ là hung thủ, ân oán ở thành Vong Cổ thì rảnh rỗi vẫn phải tính, các ngươi đánh trước đi, để ta mang Mộng Điệp về nhà rồi quay lại giải quyết từng người một.
“Thành chủ, vãn bối xin phép đi”, Triệu Bân chắp tay, chuẩn bị xoay người.
“Có muốn vào phủ thành chủ của ta không?”, thành chủ Minh Nguyệt đứng dậy, cười nhìn Triệu Bân.
Chuyện trước đó bà ta cũng có nghe nói, cảnh giới Chân Linh dùng một đòn đánh bại Nghiêm Khang cảnh giới Huyền Dương, tên này không đơn giản như những gì họ tưởng tượng, từng đó tuổi đã có được tu vi như thế, tại sao lại không thu nhận, tự tay bồi dưỡng, sau này chắc chắn sẽ là một trợ thủ đắc lực.
Điều kiện tiên quyết là Triệu Bân đồng ý vào phủ thành chủ.
“Cảm ơn tiền bối cất nhắc, vãn bối còn chuyện quan trọng cần làm”, Triệu Bân bèn nói ngay.
“Tên không biết điều này”, người trung niên áo giáp khinh bỉ, thành chủ đích thân mời mà lại không nể mặt thế à?
“Nếu ngày nào đó suy nghĩ cẩn thận rồi thì cứ đến đây”.
Thành chủ thành Minh Nguyệt khẽ cười, cũng không làm khó.
Đúng là, người của nữ soái Xích Diễm đều là người biết ý.
“Cảm ơn tiền bối”.