“Nào, Ngô huynh, ta đưa ngươi về nhà nhé”.
Ở bên này, Triệu Bân thả Ngô Khởi xuống, dắt đi bằng một tay.
“Ma gia phát tài phát lộc đều nhờ cả vào ngươi nhé”, Ma Tử vuốt ve Ngô Khởi.
Tên này đáng tiền lắm.
Bắt cóc một lần năm ngàn vạn, bắt cóc hai lần là một trăm triệu rồi!
Về điều này, Triệu Bân và Ma Tử rất ăn ý.
Ngô Khởi được chuộc về, tốt nhất là ở yên tại đế đô đừng ra ngoài. Nếu hắn ta dám dạo chơi bên ngoài… thì bắt cóc tiếp.
Vẫn chỉ có một câu đó thôi: Bọn ta nghèo ấy mà!
Một đêm tĩnh lặng, chớp mắt đã đến bình minh.
“Năm ngàn vạn lượng, tới núi Tiểu Dương chuộc Ngô Khởi nhà ngươi, quá hạn ta không đợi”.
Rạng sáng, trời còn chưa sáng tỏ đã thấy một mũi tên bắn vào Ngô gia, trên đầu tên treo một mảnh giấy, trên mảnh giấy viết đúng một câu như thế. Mũi tên do phân thân của Triệu Bân bắn tới, xong việc là biến thành một làn khói.
“Chết tiệt!”
Sau đó, một tiếng quát tháo giận dữ vọng khắp Ngô gia.
Gia chủ Ngô gia tức điên người, cơn giận lan khắp đại điện khiến nó rung lên bần bật. Bao nhiêu năm nay, từ khi Ngô gia gây dựng gia tộc, chưa từng có ai bị bắt cóc. Lần đầu có người bị bắt cóc lại là tộc trưởng tương lai của Ngô gia.
“Bắt sống cho ta!”
Gia chủ Ngô gia gằn giọng quát lên, khí thế lạnh như băng lan truyền khắp nơi.
Lệnh hạ xuống, đám đông cường giả của Ngô gia ra khỏi thành, toàn là cao thủ đỉnh cao Địa Tạng, chạy thẳng về phía Tây, khí thế hùng hổ, sát khí thông thiên, đất trời rung chuyển. Thấy thế, người qua đường phải tránh xa thật xa.
“Sao cơ? Ngô Khởi bị bắt cóc à?”
“Chuẩn xác luôn, cường giả Ngô gia đã chạy về phía đó rồi”.
“Đòi tận năm ngàn vạn lượng tiền chuộc đấy!”
Tuy rằng tin được báo bằng cung tên, nhưng nó nhanh chóng lan đi khắp nơi, nguyên do là bởi nội bộ Ngô gia có không ít do thám từ các thế lực khác. Thiếu chủ Ngô gia bị bắt cóc thì Ngô gia không tránh khỏi tầm ngắm rồi. Chưa đầy một khắc, cả đế đô đều biết, hang cùng ngõ hẻm mải mê thảo luận việc này. Có không ít người chạy tới núi Tiểu Dương, muốn thử xem thế lực phương nào dám chọc tới Ngô gia mà còn giở công phu “sư tử ngoạm”, một lần đã đòi năm ngàn vạn lượng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng dễ hiểu thôi.
Ngô Khởi không phải là con cháu gia tộc bình thường, hắn ta là tộc trưởng tương lai của Ngô gia. Người xuất sắc nhất Ngô gia đời này là hắn ta rồi, thiên phú cực cao, huyết mạch bá đạo. Một nhân tài như thế, đừng nói là năm ngàn vạn, cho dù có đòi nhiều hơn, Ngô gia cũng phải đưa.
“Mau mau mau!”
Một khi thông tin lan truyền ra ngoài thì không thể thu dọn cục diện được nữa.
Bốn phương tám hướng có người rồng rắn kéo lên núi Tiểu Dương, mà không ai nghĩ tới việc tu luyện… Toàn là người thích hóng chuyện, một chuyện lớn như thế, đâu thể không đi xem? Không phải họ chưa từng thấy bọn bắt cóc, nhưng vẫn là lần đầu thấy người của Ngô gia bị bắt cóc, đã vậy số tiền chuộc rất khổng lồ. Ngày thường Ngô Khởi huênh hoang quen thói, cũng có lúc gặp báo ứng, đa số người trong đám đông đều mừng thầm trong lòng. Hắn ta làm chuyện thất đức quá nhiều, cuối cùng cũng có người “xử trí”.
Tóm gọn một câu: Làm hay lắm!
Trên núi Tiểu Dương, Triệu Bân đã thay đổi dung mạo, hóa thành một ông lão cầm tẩu thuốc ngồi trên tảng đá, hai chân vắt chéo, miệng hút thuốc chẹp chẹp, phả từng làn khói ra vẻ rất thâm trầm. Trong khói sương lượn lờ, trông hắn rất giống người tu tiên.
Ưm ưm!
Ngô Khởi ở bên cạnh đã thức tỉnh, nhưng bị Triệu Bân phong ấn cứng ngắc, từ đầu đến chân dán đầy bùa chú phong ấn, thế mà Triệu Bân còn sợ hắn ta chạy mất nên tìm một sợi dây thừng quấn chặt lại, xong việc không quên nhét cho hắn ta một chiếc tất thối phiên bản “trân quý” vào miệng.