Cùng là người lưu lạc tha phương, có thế nào ông ta cũng không thể tưởng tượng được, cuối cùng người cứu con trai ông ta lại là Triệu Bân.
Cả đời này ông ta cũng sẽ không quên ân tình này.
“Chuyện nhỏ á mà!”, Triệu Bân mỉm cười.
Thấy cha con họ được đoàn tụ như vậy thì cũng không uổng công hắn đã liều mạng vào Hình Tháp.
Đao Vô Ngân không đi mà quyết định ở lại thành Thiên Thu. Đế Đô hay Trấn Ma Ti gì đó đều chẳng là cái thá gì đã, nếu đã cứu ra được Tiểu Bất Phàm ra rồi thì ông ta còn về đó để làm gì.
Phần đời còn lại ông ta sẽ dành hết thời gian để ở bên con trai.
Thành Thiên Thu là một nơi rất tốt để lánh nạn.
Đương nhiên, nếu Triệu Bân cần thì ông ta cũng sẽ hết mình giúp đỡ.
“Lại có thêm được một cảnh giới Chuẩn Thiên!”, các lão tiền bối mỉm cười và nói.
Để chào mừng Đao Vô Ngân gia nhập, họ còn đặc biệt bày mấy bàn tiệc.
Đao Vô Ngân trầm ngâm ít nói nhưng hôm nay cũng cười rất nhiều.
Sau khi quá chén, ông ta say đến bật khóc, không biết là cố tình hay vô ý, ông ta đã nhắc đến chuyện cũ trước đây, là chuyện có liên quan đến thê tử của ông ta, cũng tức là mẹ của Tiểu Bất Phàm. Đúng là người có lai lịch không tầm thường, khổ nỗi hồng nhan bạc phận, sau khi sinh Tiểu Bất Phàm thì cũng qua đời.
Nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện năm đó, e rằng không đơn giản như thế, cũng không ai hỏi đến chuyện Tiểu Bất Phàm bị nhốt vào Hình Tháp vì không muốn chạm đến vết thương lòng của Đao Vô Ngân.
Người yêu đã mất nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, ông ta còn có con trai.
Tối đó, mấy người Thanh Dao và U Lan cũng đã đến.
Mấy cô gái cũng rất tinh tế, ai cũng mang quà biếu Phù Dung.
Nhìn từ xa rất giống một đàn con dâu hiếu thảo.
“Rau non cũng nhiều quá chứ hả!”, bọn Tô Vũ xuýt xoa.
Ngoài xuýt xoa ra thì bọn họ cũng không quên quan sát Triệu Bân từ trên xuống dưới. Đây là một nhân tài, ai dám xông vào Hình Tháp thì đều là đàn ông cứng, rõ ràng là người cùng thế hệ nhưng sự khác biệt giữa bọn họ và Triệu Bân lại khá xa, nếu đổi lại là bọn họ vào Hình Tháp thì dù có cả trăm cái mạng cũng chết không đủ, càng không cần phải nói đến việc xông ra.
“Khiêm tốn!”
Triệu Bân hạ giọng nói.
Mỗi lần nói ra hai chữ đó, hắn đều rất oai phong.
Gào!
Lúc hắn đang nói, có một tiếng gầm vang dội cả thành Thiên Thu.
Ma Tử đã tỉnh lại sau thời gian bế quan, chỉ một tiếng ngáp mà lại như tiếng hổ gầm, đến nỗi quỷ đầu to ngồi gác bên giường cũng phải giật mình, bật ngửa, lúc này đầu óc vẫn còn đang choáng váng.