Lời lầm bầm của Long Phi cũng chỉ có cô ta mới nghe được.
Giác quan thứ sáu của nữ tử đúng là rất khó tin, trăm lần trăm trúng.
Á…!
Triệu Bân dùng tới thể ánh sáng khiến tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Thể ánh sáng không đáng sợ, nhưng thể ánh sáng trong trạng thái Kỳ Lân thì uy lực rất kinh khủng, không chỉ có thuộc tính ánh sáng mà còn có tiên lực và Kỳ Lân bổ trợ, lôi nó làm bổ trợ cho sấm sét thì đúng là tuyệt vời.
Dính phải thể ánh sáng, ai khó chịu người đó mới biết được.
Các cường giả của vương triều Hắc Long, cộng thêm tọa kỵ của họ, ai nấy đều bị ánh sáng chói lòa hai mắt, trước mắt chỉ thấy một màn đen, khóe mắt còn chảy ra máu tươi. Kẻ nào căn cơ không đủ vững thì bị mù ngay tại chỗ, tọa kỵ không bay vững, họ cũng không đứng vững, cả hai cắm đầu xuống đất.
Đó là một cảnh tượng rất đáng sợ.
Tọa kỵ phi hành che phủ bầu trời cùng với chủ nhân của chúng rụng lả tả khỏi bầu trời.
Long Phi trông thấy mà há hốc miệng.
Thể ánh sáng trong truyền thuyết đúng là hữu dụng.
Nếu thi triển bí thuật này trong trạng thái Kỳ Lân hóa cũng rất bá đạo. Nếu không phải cô ta có Cửu Vĩ Hồ hộ thể, chắc chắn cũng bị chói mắt vì ánh sáng. Mù hay không thì cô ta không biết, nhưng trong thời gian ngắn rất khó khôi phục bình thường.
“Thương khung thiên lôi trận!”
Triệu Bân hét lên một tiếng đanh thép, giơ cao kiếm Long Uyên.
Giậu đổ bìm leo, sau thể ánh sáng tất nhiên là đến chiêu thức tấn công quần thể. Khác với lúc trước, thiên lôi trận bây giờ từ trên trời giáng xuống, bí thuật huyền pháp trước giờ không câu nệ quy cách, có thể từ dưới hướng lên thì cũng có thể từ trên hướng xuống, thêm một chữ “thiên” dường như mới đúng là thiên lôi trận.
Uỳnh!
Bầu trời rung chuyển, lôi đao ngập tràn bầu trời không ngừng lao xuống, có thêm sấm sét, tiên lực và Kỳ Lân bổ trợ, từng thanh đao giống như từng tia sét, không chỉ hùng hậu mà uy lực cũng vô cùng lớn.
Chí ít thì trong mắt Long Phi, đòn tấn công này rất mạnh, rất bá đạo.
Chiến thuật tấn công quần thể có thể tạo ra được quy mô này ở cùng cấp bậc, Triệu Bân là người đầu tiên.
Phụt! Phụt! Phụt!
Dù chỉ là một vụ sét đánh quy mô nhỏ, nhưng vẫn rất đẫm máu.
Cường giả của vương triều Hắc Long rất thê thảm, bị thể ánh sáng chói mù mắt, giữa chừng rớt khỏi bầu trời, còn chưa kịp nghỉ lấy đà, cũng chưa đứng vững đã bị đao kiếm lôi quang tràn ngập bầu trời chém chết. Bất kể ai trúng chiêu, dù là tọa kỵ hay chủ nhân đều phun máu tung tóe, hoặc là bị chém chết tươi, hoặc bị chém cho thịt nát xương tan, tay chân rụng ra như mưa, không ngừng rơi xuống.
“Thương Khung Thiên Lôi trận”.