“Ăn cướp đây!”
Triệu Bân hả họng hô lên vô cùng khí phách.
Thương Khung nghe vậy, tàn hồn không khỏi run rẩy, vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh đã gặp ngay cảnh tượng hoành tráng thế này. Tổ tiên của tên này chắc hẳn không phải ăn trộm đâu, phải là phường ăn cướp mới đúng, chuyên cướp bóc trấn lột của người ta.
Theo suy nghĩ của ông ta, phía sau chắc chắn sẽ có mấy câu như:
“Đường này do ta mở”.
“Cây này do ta trồng”.
“Muốn đi ngang qua đây… hắt xì… phải để lại lộ phí!”
Nhìn đi, Thương Khung đoán không sai tí nào, cử chỉ hành động của Triệu công tử cực kỳ trơn tru, điểm duy nhất không hoàn hảo là vì hắn hắt xì một cái nên câu nói không liền mạch, chắc hẳn là vì nửa đêm nửa hôm có ai đó không ngủ nổi nên “hỏi thăm” hắn.
Tóm gọn lại.
Phần mở màn của Triệu Bân cực kỳ chói mắt.
Ở phía đối diện, thuyền chiến của Công Tôn gia không hề ngừng lại, nhưng ở mũi thuyền có thêm rất nhiều bóng người, ai nấy xách theo binh khí. Vốn tưởng rằng đối phương là một nhóm hải tặc hùng hậu, không ngờ rằng chỉ có đúng một kẻ đang hô hào.
“Tiểu tử, mới bước chân ra giang hồ ngày đầu à!”
Công Tôn Chí cười khẩy, nhìn Triệu Bân với vẻ hứng thú.
Nếu không phải ngày đầu hành nghề ăn cướp, làm sao có thể không nhận ra cờ hiệu của Công Tôn gia? Đám hải tặc nhìn thấy đặc trưng này còn phải đi đường vòng, lần đầu hắn ta thấy hải tặc dám chặn thuyền chiến của Công Tôn gia, đã vậy đối phương chỉ có một mình, không biết nghĩ quẩn tới mức nào.
“Ta rất chuyên nghiệp đấy!”
“Đừng nhiều lời, để lại tài vật đi!”
Triệu Bân hét toáng lên, gương mặt hung thần ác sát, vác theo Bất Diệt chiến kích trông cực kỳ cà lơ phất phơ. Hắn vốn định dùng kiếm Long Uyên.
“Chết tiệt!”
“Không biết tự lượng sức!”
Cùng với một tiếng thét lớn, hai cao thủ đạt Địa Tạng đỉnh cao lao ra khỏi chiến thuyền, khí thế hùng hổ làm mặt biển cuộn trào sóng dữ, chưa lao tới nơi đã vung đòn tấn công, từng nắm đấm từng chưởng pháp hết sức mạnh mẽ.
Triệu Bân cười khẩy, chân đạp lên bước Phong Thần, tránh được một cú đấm. Người lao tới gần hắn nhất bị hắn vung chiến kích chém chết, người thứ hai cũng không khá hơn, chưa kịp chấn kinh đã bị chém đứt đầu.
Phụt! Phụt!
Hai dòng máu đỏ thẫm cực kỳ chói mắt.
Người trên thuyền thấy thế mà cực kỳ kinh hãi, đến cả Công Tôn Chí vốn cợt nhả cũng phải khép quạt lại, đôi mắt nheo thành hai đường thẳng. Đối phương chỉ là võ tu Địa Tạng tầng năm mà quá mạnh, chỉ mới giáp mặt đã lấy mạng hai cao thủ đạt đỉnh Địa Tạng trong chớp mắt, e rằng tên hải tặc lớn gan này có lai lịch không tầm thường.
“Bắt sống hắn cho ta!”, Công Tôn Chí lạnh giọng ra lệnh.
Lệnh ban ra, hai lão già đồng loạt ra khỏi chiến thuyền, một người mặc áo bào vàng rực rỡ, một người mặc ngân bào tung bay, oai phong lẫm liệt, khí thế mạnh mẽ, toàn là cao thủ Chuẩn Thiên hàng thật giá thật. Trong quá trình vận chuyển đá quặng, hai người này vừa là người điều hành vừa là người yểm trợ, cũng là hai cao thủ Chuẩn Thiên duy nhất trên thuyền.