Cuối cùng thì quân chi viện của Công Tôn gia cũng đã đến, khí thế rất lớn, họ bao vây chặt thành Lạc Nhật, người đến xem kịch đều bị đẩy ra bên ngoài vòng vây, ý định của họ rất rõ ràng, ai dám tiến về trước thì tức là muốn tìm cảm giác kích thích, đừng trách Công Tôn gia không nể tình!
Ăn một mình!
Người xem đều biết Công Tôn gia đang muốn ăn một mình.
Nếu không thì cũng sẽ không phái nhiều cao thủ đến như vậy.
“Cơ Ngân, cút ra đây nào!”
Rất nhiều ngồi trên ghế bay trên thành Lạc Nhật không ngừng hét lớn lên.
Trên các mái nhà cũng đều có bóng người, ai cũng hét to hết mức.
Gần như không có một bóng người trên đường.
Không phải chỉ có người Công Tôn gia sống trong thành mà còn có các thế lực khác nữa, nhưng phần lớn đều là tán tu, họ đều đã bị đuổi về nhà, không ai được ra ngoài.
Còn các cao thủ Công Tôn gia thì nối đuôi nhau từng tốp, đổ vào khắp các ngóc ngách, lục soát từng nhà một với dáng vẻ không tìm ra được Cơ Ngân thì sẽ không bỏ cuộc.
Vì vậy, bọn họ không tiếc việc phải lật tung cả ba tấc đất trong thành lên.
“Bà mẹ nó!”
Bên dưới lòng đất trong một mảnh sân nhỏ, Triệu Bân đang không ngừng chửi thầm.
Đúng thật là một thằng nhóc xui xẻo.
Bao nhiêu hòn đảo không lên, lại lên đúng hòn đảo này, hòn đảo phụ thuộc của Công Tôn gia, nhìn kết giới hộ thành đấy thì biết, nếu không mất chín mươi đến một trăm năm thì không thể nào tạo ra được, khi kết giới được khởi động là ngoài Công Tôn gia ra, không có bất cứ ai có thể vào hay ra được.
Đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả hắn.
Đừng nói đến việc hắn đang bị trọng thương, dù cho có đang Kỳ Lân hóa thì cũng chưa chắc có thể đánh ra ngoài được.
Sớm biết chuyện thế này thì hắn cũng không đến tham gia hội đấu giá, lừa Cát Dương thê thảm nhưng lại bị Công Tôn gia để mắt đến.
Cuộc đời cứ như một trò đùa.
Cũng còn may là thành Lạc Nhật khá rộng, muốn tìm ra hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vì vậy, hắn vẫn còn có thời gian.
Triệu Bân điều chỉnh lại tâm trạng, chú tâm trị thương, luồng sức mạnh hủy diệt kỳ lạ trong cơ thể đã từ từ tan biến, khả năng tái sinh phát huy tác dụng, cánh tay bị nổ nát đang từ từ hình thành lại, các vết thương trên cơ thể cũng từ từ lành lại.
“Cơ Ngân, cút ra đây nào!”
Tiếng hét của các cao thủ Công Tôn gia lúc trầm lúc bổng.
Trong đó giọng của Công Tôn Chí là lớn nhất.
Kỳ Lân.
Hắn ta muốn có thần thú Kỳ Lân.
Khi nhìn thấy sức mạnh của Kỳ Lân hóa, khao khát muốn có được càng mãnh liệt hơn.
“Thúc tổ, đã có rất nhiều người đến!”