Góc trận trong cấm địa đúng là tương ứng với tinh tượng, chẳng trách lại có khói sương màu đỏ máu che phủ bầu trời, đến cả thiên nhãn của hắn cũng khó lòng xuyên qua được. Chắc hẳn Ân Trú là người hiểu tinh tượng, nhìn trộm bầu trời!
“Ngươi phát hiện ra điều gì rồi?”, nữ soái không thể kiềm chế được mà hỏi.
“Tinh tượng”, Triệu Bân mỉm cười, lại một lần nữa vùi đầu so sánh phương vị.
“Ngươi hiểu tinh tượng à?”
“Cũng biết được đôi chút”.
“Quả đúng là đa tài đa nghệ”, nữ soái khẽ mỉm cười.
Triệu Bân bật cười, hắn chui ra khỏi lều.
Vẫn lại là mỏm đá đó, hắn nhảy phắt lên, ngẩng đầu nhìn trời.
Thấy hắn như vậy, đôi mắt già nua của Ân Trú không khỏi nheo lại. Triệu Bân có thể nhìn thấy bầu trời? Hắn cũng hiểu được tinh tượng vài phần? Nếu thực sự là thế thì lĩnh vực mà Triệu Bân dính tới quá đáng sợ rồi.
Không lâu sau đó, Triệu Bân lại chui vào trong lều.
Linh dược bổ sung đồng lực bị hắn lôi ra cả đống.
Nữ soái khoanh chân ngồi trong lều, cưỡng chế chèn ép tà niệm kia một chút.
Sau đó, cô ta cố gắng khôi phục chân nguyên, chuẩn bị nghênh chiến cho một trận huyết chiến bất cứ lúc nào.
Khi Triệu Bân tiến vào lần nữa, khóe mắt của hắn không ngừng rỉ máu.
Lần này hắn gặp phải phản phệ khá chật vật, ảnh hưởng tới cả căn cơ.
Nhưng tất cả mọi thứ rất xứng đáng, hắn đã sử dụng tinh tượng tìm thấy khá nhiều góc trận.
Họ ở gần vòng ngoài rồi, góc trận cũng không nhiều lắm, góc trận thực sự khiến người ta mất mạng nằm ở sâu trong cấm địa cơ.
Hắn không dám mơ tưởng đến việc phá hủy những góc trận ấy.
Phá hủy những góc trận ở vòng ngoài là được, lao ra ngoài đã rồi tính tiếp.
“Đi thôi!”
Đợi khi khôi phục được đồng lực, hắn lập tức vọt ra ngoài, thu dọn căn lều.
Nữ soái cũng không hề chậm trễ, hai người nhanh như cắt, dọc đường đi xuyên qua khu rừng.
“Vách đá đó kìa”.
Vừa ra khỏi khu rừng, Triệu Bân đã chỉ về một phía.
Nữ soái không hề nhiều lời, cô ta chạy thẳng qua đó, chí ít trong vách đá này ẩn giấu góc trận.
Còn Triệu Bân thì chạy về phía một khu hồ.
Cùng với một tiếng nổ lớn, vách đá kia bị nữ soái vung chưởng đánh sập.
Cùng lúc đó, Triệu Bân vung kiếm Long Uyên, chém khu hồ kia làm hai nửa.