Hắn định thần lại rồi nhìn sang nữ soái.
Sau khi hấp thụ tinh túy từ linh mạch của nữ soái, Kỳ Lân lại lớn thêm được một chút, nhưng nó vẫn là một con Kỳ Lân non. Nếu biết linh mạch đặc thù này có thể bồi bổ cho Tiểu Kỳ Lân thì hắn đã đi tìm từ lâu rồi, suốt chặng đường giết được biết bao nhiêu cao thủ, trong đó không ít người có huyết mạch đặc biệt, giờ nghĩ lại thì thật sự cảm thấy lãng phí.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống thì hoàng phi mới đứng dậy.
“Quay người!”
“Nhắm mắt lại!”
Hoàng phi lạnh lùng nói, sau đó thì đưa tay đẩy Triệu Bân.
Triệu Bân không hiểu gì nên tìm một chỗ thích hợp rồi ngồi xuống, khoanh tay. Mặc dù hắn không biết hoàng phi định làm gì nhưng vẫn quay thân và nhắm mắt lại.
Hoàng phi nhẹ nhàng đưa tay lên, cởi quần áo của nữ soái ra.
Cảnh tượng đó vô cùng đặc sắc, cơ thể cô ta hoàn mỹ trắng ngần như tuyết.
Tiếc là ai kia không được thấy, nếu không chắc máu huyết nhất định sẽ dâng trào.
Trên thực tế, hắn rất tò mò và đã có lúc liếc mắt nhìn.
Nhưng khi nhìn thấy thì hai mắt liền tròn xoe, đâu chỉ có máu huyết dâng trào mà suýt chút còn không chịu nổi.
Bụp!
Một tiếng bạt tai giòn tan vang lên rất to.
Hoàng phi ra tay vừa phải nhưng lại đủ khiến người ta không còn nhớ mình họ gì nữa.
Hoàng phi không nói gì, bà ấy thật sự đã cởi hết đồ của nữ soái, không chừa lại bất cứ món nào.
Bà ấy còn lén đọ kích thước.
Ừ, kẻ tám lạng người nửa cân!
Nửa đêm đi cởi đồ người ta không phải để chơi đâu.
Bà ấy lại dùng tiên lực bao trọn cơ thể của nữ soái rồi từ từ để cô ta hòa vào cùng đại địa linh mạch, như vậy thì mới có thể hấp thụ tinh túy tốt hơn, muốn mượn dùng năng lượng đại địa linh mạch để nuôi dưỡng cơ thể của nữ soái.
Để đạt được kết quả tốt nhất thì việc cởi quần áo là việc cần thiết.
Triệu công tử kia vẫn còn ngoan ngoãn ngồi xổm bên kia.
Cũng không biết tại hoàng phi ra tay quá nặng hay vì cảnh tượng đó quá đặc sắc mà hắn lại chảy máu mũi. Giờ hắn đang đứng cúi đầu chùi, không dám quay lại nhìn nữa, hoàng phi đánh người là không hề biết nể tình.
Một lúc sau, nữ soái đã hoàn toàn hòa vào cùng linh mạch.
Hoàng phi thở phào, đưa tay lấy một vò rượu, rồi liếc mắt nhìn sang Triệu công tử với ánh mắt không thiện cảm: “Này thánh tử Thiên Tông, ngươi có biết xấu hổ là gì không thế?”
“Ta tò mò thôi!”, Triệu Bân cười gượng gạo.
Theo hoàng phi, e rằng sự tò mò của hắn khá tối nghĩa, rốt cuộc ngươi tò mò ta đang làm gì hay ngươi tò mò về cơ thể của nữ soái, theo tính cách của ai kia thì chắc là vế sau rồi.