Vì thế, hắn lại cho viên đan dược này một cái tên hết sức dễ hiểu: Cứu Tâm đan.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là sẽ giải được độc”.
Triệu Bân nói xong bèn men theo đường hầm để ra ngoài.
Nguyên liệu của Cứu Tâm đan khá nhiều nhưng lại không khó tìm, rất nhiều nguyên liệu có thể thay thế được, ngày hôm đó hắn dạo hết tất cả các cửa hàng ở Đế Đô, có lẽ sẽ gom đủ ba phần nguyên liệu.
Đến tận lúc này hắn mới chạy về Thiên Tông.
Trước khi đi còn chạy đến thanh lâu một chuyến.
Vẫn trùng hợp như thế, cứ ra ngoài là sẽ đụng phải người quen, như một kỳ tích khi người đó lại là Sở Vô Sương.
Hai chữ “lưu manh” đó không biết cô ta đã mắng bao nhiêu lần, hơn nữa càng mắng càng hung hăng.
Thiên Tông, Linh Đan các.
Triệu Bân tiến vào thì thấy Đan Huyền đang ngồi trong đình hóng mát uống trà.
Tên mập Tử Viêm cũng có mặt, đang cầm khăn chà lau đan lô, thấy Triệu Bân thì hai mắt sáng rỡ lên, từ cái đêm bị Long Phi đánh cho một trận, đã một tháng rồi không thấy hắn, cũng nhớ đấy!
“Sư bá, có thể giúp con luyện một loại đan dược được không”.
Triệu Bân vỗ vỗ Tử Viêm, sau đó đi thẳng đến chỗ Đan Huyền, thời gian gấp gáp.
“Đan gì?”, Đan Huyền cười hiền.
“Cứu Tâm đan”, Triệu Bân lấy toa thuốc ra.
Đan Huyền nghe xong bèn nhíu mày, ông ta là tiền bối luyện đan nhưng lại chưa từng nghe thấy cái tên này.
Nhìn qua toa thuốc, ông ta mới vuốt chòm râu, thổn thức không thôi: “Đúng là kiến thức quá nông cạn”.
“Có thể luyện được không?”, Triệu Bân thử hỏi.
“Tất nhiên là có”, Đan Huyền cười, lại hỏi một câu: “Toa thuốc này ở đâu ra thế”.
“Nữ soái đưa”, Triệu Bân lại đổ lên đầu Sở Lam, tiện tay cầm ba phần nguyên liệu luyện đan ra, ngoài ra còn có một toa thuốc khác, là thứ hắn cướp được, nhanh chóng luyện đan báo thù.
“Đúng là ngươi có rất nhiều thứ hay ho nhỉ”, Đan Huyền cười nhận lấy, luyện đan sư thích nhất là toa thuốc, cũng như võ tu thích bí pháp vậy, so với vàng bạc châu báu thì thứ này mới là hiếm có khó tìm.
“Con cần dùng gấp”, Triệu Bân cười ha hả.
“Ngày mai giờ này… Tới đây lấy đan”.
Quả là luyện đan sư bậc cao, Đan Huyền thoải mái nói.
Ông ta đã xem toa thuốc, biết loại đan dược này có cấp bậc không quá cao, có cả cách luyện chế nên rất dễ thực hiện, nếu Cơ Ngân muốn thì ông ta có thể tranh thủ làm, nhưng là người khác thì ít nhất phải chờ ba ngày.
“Cảm ơn sư bá”.
Triệu Bân chắp tay thi lễ, xoay người ra khỏi Linh Đan các.
Đan Huyền bèn đi tới, lấy toa thuốc ra xem lại, Tử Viêm tò mò nên cũng chạy tới, sư phụ cũng xem mê mẩn như thế, chắc chắn toa thuốc này có điều bất phàm, Cứu Tâm đan gì gì đó, hắn ta còn chưa được nghe ai nói tới bao giờ.
Ra khỏi Linh Đan các, Triệu Bân đi thẳng lên đỉnh Tử Trúc.
“Lão đại, xem thử đi, đẹp không”.
Phân thân đang ở thành Thiên Thu chỉ vào cái cây kia, trên đó treo khá nhiều người.