So sánh với họ Công Tôn Chí thì người này càng kiêu ngạo hơn, nữ quyến hắn ta mang theo đều quần áo không chỉnh tề mà bản thân hắn ta cũng đang nằm ngả ngớn trên ghế nhàn nhã đùa giỡn với một con rắn lục nhỏ đeo trên cổ tay, đôi mắt có màu ngọc quý nhưng lại không giấu được vẻ u ám, bên trong vẻ u ám còn phảng phất sự tà ác.
“Rất đáng giá”, Triệu Bân sờ sờ cằm nói.
“Đây… càng đáng giá hơn”, nhìn sang Cát Dương, hắn ta lại đang nhìn nữ soái.
Nữ soái liếc nhìn hắn ta.
Không biết tại sao ánh mắt của hắn ta lại có chút kỳ lạ.
"Yên lặng".
Giữa lúc huyên náo, một lão già áo tím đã bước lên bục cao rồi quát lên một tiếng, hẳn là do tửu lượng không tốt nên lão ta đã say khướt, vì vậy lão ta cũng được đặt cho biệt danh: Túy Lão.
Tiếng quát của lão ta rất có ích.
Ngay lập tức tất cả mọi người đã im lặng.
Theo Triệu Bân thì người có thể tổ chức một buổi đấu giá lớn như vậy chắc chắn phải là người có nội tình hùng hậu, nói không chừng sau lưng còn có một gia tộc siêu lớn, thế thì mới có thể khiến cho tất cả những người ở đây phải an phận.
"Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa".
Túy Lão nói xong liền lấy ra một thanh kiếm.
Đó là một thanh kiếm vàng có khắc bí văn hình rồng, thân kiếm tự tỏa ra ánh sáng, bên trong thân kiếm dường như còn tiềm tàng tiếng rồng ngâm. Thanh kiếm này khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
“Kiếm tốt”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Đấu giá các quả nhiên rất quyết đoán, vật phẩm đấu giá đầu tiên lại đưa ra thứ bất phàm đến như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, đối với một buổi đấu giá thì cách mở màn cũng rất quan trọng.
"Kiếm Long Quang, giá khởi điểm là một trăm vạn".
"Mỗi lần tăng giá không được dưới mười vạn".
Túy Lão vừa ợ hơi vừa nói, lời nói của ông ta vang vọng khắp phòng.
"Hai trăm vạn".
"Lão phu ra giá ba trăm vạn".
"Năm trăm vạn".
Chỉ trong khoảnh khắc, giá của kiếm Long Quang đã tăng lên gấp năm lần.
Cứ như thế giá trị của nó liên tục tăng lên, những tiết hét giá liên tục vang lên nối tiếp nhau, ai ở đây cũng có mắt nhìn hàng, tất cả đều có thể nhìn thấy thanh kiếm này không tầm thường cho nên bầu không khí liền nóng lên, hét giá tới mức đỏ mặt tía tai.
"Chưa tới ba ngàn vạn thì sẽ không ngưng lại".
Triệu Bân thầm nói trong lòng, chỉ yên lặng uống rượu.
Kiếm Long Quang tuy tốt nhưng vẫn kém hơn kiếm Long Uyên của hắn rất nhiều cho nên hắn cũng không định lấy nó. Ngoại trừ quan tài băng ngọc thì mọi thứ khác có hay không cũng không quan trọng. Tốt hơn hết là nên chậm rãi quan sát.
"Ba ngàn một trăm vạn".
Trong sự huyên náo, từ phòng riêng trên tầng ba lại truyền ra một lời.
Người lên tiếng là Cát Dương, hét giá một cách rất thản nhiên.
Người của gia tộc siêu lớn quả nhiên có rất nhiều tiền.
Vậy nên Triệu Bân mới nói hắn ta đáng giá, nếu như bắt trói hắn ta để tống tiền thì phải tính theo cân mới được.
Cát Dương vừa hét giá thì mọi người đều chết lặng.
Cát gia là một gia tộc siêu lớn, không dễ chọc vào.
Bên cạnh đó, hắn ta đã hét giá cả cao ngất ngưởng.
Không muốn thua cũng không được.
"Ta thích màu vàng", Cát Dương cười nói.
Đã nhìn ra!