Không chỉ có bọn họ, đến những người trung lập ở bên ngoài, bao gồm cả Thiên Vũ, Sở Vô Sương, cô gái tóc xanh cũng đều nhìn lên trời. Bầu trời tối đen đã không còn sấm sét giằng xé nữa, thiên kiếp đã chấm dứt, sao vẫn còn có thiên lôi?
“Vẫn chưa hết!”
Triệu Bân ho ra máu, cố đứng vững, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đấy là kiếp nạn của mình nên hắn là người biết rõ nhất, trận thiên kiếp này vẫn chưa hết, đừng thấy trên trời không còn gì mà lầm, hắn có thể cảm nhận được rất rõ, có một kiếp nạn càng đáng sợ hơn nữa đang ấp ủ, sắp sửa giáng xuống.
“Nhà dột lại cứ gặp mưa đêm dai dẳng!”
Nguyệt Thần liếc nhìn có vẻ đã biết là thiên kiếp gì.
Chính vì biết nên vẻ mặt cô ta mới thay đổi.
Cô ta không sợ thiên kiếp đó mà sợ trạng thái hiện tại của Triệu Bân không chịu nổi. Cô ta không biết Triệu Bân có thể chịu đựng được không, nếu bọn họ thật sự không vượt qua được thì thêm vào lời nguyền chẳng khác nào như thêm thuốc súng, chắc chắn sẽ bị thúc đẩy tới cực hạn, nói quá một chút thôi thì có thể tiễn thẳng họ về với tổ tiên chứ đùa!
“Thiên kiếp đã dừng rồi sao?”
Bên ngoài Ma vực, tiếng xì xầm không ngừng vang lên.
Nhìn kỹ về phía Ma vực thì không còn nhìn thấy lôi điện nữa.
Nhưng tinh thần của tất cả mọi người, dù là người của Đại Hạ hay người của những vương triều khác thì cũng đều rất mơ hồ.
Thiên kiếp diễn ra trước đó quá dữ dội, mặc dù bọn họ không nhìn thấy được người độ kiếp nhưng tai vẫn nghe mang máng tiếng nổ lớn và tiếng hét thảm. Ai mà biết có bao nhiêu người đã gặp kiếp nạn trong bị động, nếu như có người nhà của bọn họ thì e rằng khó lòng mà giữ được mạng.
Lúc này, những đối tượng vô cùng tự tin như Ma cung hay vương triều Hắc Long cũng có một dự cảm cực kỳ không lành. Tuy Thương Xà và Hung Hổ mạnh đó nhưng khi gặp thiên kiếp thì chúng cũng phải ngoan ngoãn bò xuống thôi.
Ầm!
Lúc bọn họ nhìn thì Ma vực lại có tiếng nổ vang lên.
Trước sự chứng kiến của mọi người, trên bầu trời của Ma vực lại có sấm chớp xuất hiện, uy lực của đợt này còn mạnh hơn cả lần trước, dù khoảng cách rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy được mùi uy áp đáng sợ, đấy là ý chí của trời cao.
“Vẫn chưa xong sao?”
Tất cả mọi người đều bất ngờ, trận thiên kiếp này kéo dài cũng lâu thật, vậy thì thú vị đấy, độ kiếp còn có nghỉ giữa giờ nữa sao? Nghỉ chưa đến mười mấy giây thì lại tiếp tục bị bổ, người độ kiếp phải siêu phàm đến thế nào mà thiên kiếp lại kỳ lạ và bá đạo đến như vậy.
Không có ai trả lời bọn họ, rốt cuộc tình hình là như thế nào thì cũng chỉ có người trong cuộc mới biết.
“Đấy là gì?”
Các nhân tài trong Ma vực, bao gồm cả Triệu Bân đều ngẩng mặt lên nhìn trời, thiên kiếp đáng sợ hơn đã bắt đầu, sấm chớp rợp trời nhưng lại không thấy giáng xuống mà các tia chớp chỉ đan xen vào nhau như cùng nhảy múa, tập hợp lại thành một tên khổng lồ to lớn như một ngọn núi.
“Thánh thú Kỳ Lân sao?”, Thiên Vũ há hốc mồm.
Không sai, thứ khổng lồ mà sấm chớp tụ thành là một con Kỳ Lân, nói chính xác hơn là sấm chớp hình Kỳ Lân, chỉ nhìn không thôi cũng thấy rợn người, cứ như đó là một thánh thú Kỳ Lân thật sự.
“Đấy là… Thiên kiếp sao?”. Tất cả mọi người xung quanh đều ngây ra.
Thiên kiếp mà bọn họ biết là sấm sét, là bị sét đánh, còn kiểu thiên kiếp kỳ lạ thế này thì thật sự mới gặp lần đầu tiên. Không ngờ sấm sét lại tụ lại, tạo thành một thánh thú Kỳ Lân.
Đâu chỉ có bọn họ mới nhìn thấy lần đầu, đến Triệu Bân cũng vậy, dù trong Huyền Môn Thiên Thư thì cũng có rất ít ghi chép về điều này, chỉ biết thiên kiếp cũng có phân cấp bậc, chia ra thành rất nhiều loại, nếu như hắn đoán không nhầm thì thiên kiếp của hắn chính là “Kiếp thánh thú Kỳ Lân” trong truyền thuyết.
Gào!
Kỳ Lân bằng sấm sét gào lên, rung chuyển cả trời đất.
Sau đó, tiếng ho ra máu không ngừng vang lên, tất cả đều vì bị sốc bởi tiếng gầm của Kỳ Lân. Những ai ở gần hoặc có nội lực yếu thì đều bị sốc đến ù tai, tinh thần bấn loạn.
Sợ rồi, bọn họ đều sợ hết rồi.
Vì sợ nên mới liên tục lùi về sau, những khuôn mặt bê bết máu đầy vẻ kinh sợ, còn có cả uy áp ý chí đáng sợ nữa, khiến bọn họ cảm thấy đau đớn về tinh thần. Nếu như họ dám tiến về trước thì nhất định sẽ bị chấn đến mức biến thành tro bụi, dù cho không bị biến thành tro bụi thì cũng vẫn sẽ thành tro vì bị sét bổ.
Thiên kiếp lôi điện trước đó so với thiên kiếp lúc này vốn dĩ không thuộc cùng một đẳng cấp, với lôi điện trước đó thì bọn họ còn chịu được vài đòn, còn lần này thì chỉ cần một đòn thôi cũng có thể tiễn họ về quê rồi.
Vậy thì chẳng phải cần phải lùi ra sao? Và còn phải lùi thật xa nữa!
Nếu như Cơ Ngân đột ngột tấn công thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt hết mất.
Trên thực tế, lúc này Triệu Bân không có tâm trạng gài hàng kẻ khác, kiếp thánh thú Kỳ Lân không phải chuyện chơi, hắn phải tập trung tinh thần cao độ, tuyệt đối không thể phân tâm, nếu không thì sẽ bị hồn bay phách tán ngay.
“Hai ngươi cũng thông minh đấy!”
Nguyệt Thần liếc nhìn từ xa, cô ta đang nhìn cây thần tạo hóa và Tiểu Kỳ Lân, có vài thiên kiếp có thể tẩy luyện bọn chúng, giúp bọn chúng lột xác, nhưng có vài thiên kiếp bọn chúng không nên trải qua vào lúc này, Tiểu Kỳ Lân đã trốn vào trong đan hải của Triệu Bân, còn cây thần tạo hóa thì cũng có ánh sáng mờ bao phủ.
Gào!
Lại một tiếng gầm nữa vang lên, Kỳ Lân sấm sét gào thét, phóng từ trên trời xuống, nó không có thần thức nên đương nhiên cũng không để tâm đến bất cứ ai, chỉ nhằm vào người độ kiếp, và cũng chính là Triệu Bân. Nó đại diện cho ý chí của trời xanh: Tiêu diệt người độ kiếp, đấy là sứ mệnh của nó!
Triệu Bân loạng choạng, suýt chút bị hạ gục, Kỳ Lân bằng sấm sét quá mạnh, nó lao từ trên trời xuống, giống như ngọn núi Thái Sơn áp xuống, khí thế ngùn ngụt, sấm sét mang sức mạnh hủy diệt. Nó vẫn chưa phóng đến nơi thì cơ thể hắn đã bị dồn ép đến mức kêu lên răng rắc, da thịt rách nát, võ hồn có dấu hiệu sắp nổ tung.
Ầm, ầm!
Vẫn chưa đánh đến thì Kỳ Lân sét đã phun ra lôi điện.
Triệu Bân cố đứng vững, lấy hết sức vung Long Uyên, chống lại lôi điện. Mặc dù đỡ được nhưng cũng bị đánh đến mức loạng choạng, tay cầm kiếm rách toác, máu tươi nhuộm đỏ lôi điện, rất đáng sợ.
Gào!
Hắn vẫn chưa kịp thở thì Kỳ Lân sấm sét đã đáp xuống đất, một tiếng “ầm” vang lên, mặt đất nứt ra, những ngọn núi xung quanh đều bị rung chuyển và đổ sập, rất nhiều nhân tài bị chấn động, bay ngược ra xa.
Lúc mọi người nhìn lại thì Triệu Bân đã bị Kỳ Lân sấm sét nuốt chửng rồi.
“Cơ Ngân!”, Sở Vô Sương hét lên, muốn tiến về trước.
“Quay lại đây!”, Thiên Vũ tiến tới, kéo cô ta về lại.
“Thế này… Thì đánh làm sao?”. Cô gái tóc xanh tái mặt, hoảng sợ bởi Kỳ Lân sấm sét. Những người phe trung lập cũng đều thầm nuốt nước bọt, giỏi như Cơ Ngân của Thiên Tông mà còn bị nuốt, nếu như đổi lại là bọn họ thì e rằng vừa gặp đã bị đánh thành tro mất thôi.
“Chết đi!”
Sắc mặt của đám kẻ thù thì lại vô cùng đáng sợ, bọn họ cười bất chấp tất cả, chỉ cần Cơ Ngân chết thôi, còn việc hắn chết như thế nào nào có quan trọng, nếu như chết trong thiên kiếp thì bọn họ cũng là người chứng kiến, đỡ phải tốn sức.
Gào, gào!