Trong ba ngày, Triệu Bân cũng không rảnh rỗi.
Tên này rất biết chọn chỗ, xuống linh mạch dưới lòng đất, điên cuồng hấp thu suốt ba ngày ba đêm, dùng tinh túy từ đại địa linh mạch, tẩy luyện thể phách. Tinh túy từ lòng đất rất thần kỳ, có tác dụng rất lớn đối với việc dung hòa căn nguyên của huyết mạch, đến cả Tiểu Kỳ Lân cũng nuốt no căng.
“Ngươi biết chọn chỗ thật đấy”.
Long Phi cũng tới, không ngừng cảm thán.
Triệu Bân không cho là vậy, hiếm được khi hoàng phi mặc kệ hắn, thế thì phải xuống đây dạo chơi. Bên dưới thanh tịnh, là nơi lý tưởng để tu luyện. Sau khi tẩy luyện thể phách xong, cánh cửa Chuẩn Thiên càng thêm rõ ràng.
Long Phi cũng ngồi xuống, hai tay chống cằm.
Cô ta đang buồn chán muốn chết, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người kia, trong đôi mắt xinh đẹp trong veo ẩn giấu chút u oán. Lát nữa rồi hẵng tu luyện không được sao? Hai ta trò chuyện nhân sinh không vui hơn sao? Ta có thể trở thành ngụy bí giả bất cứ lúc nào, ngươi… không có gì muốn nói với ta sao?
Á á!
Trong lòng Triệu Bân không chứa nổi điều gì khác, nhưng Tiểu Kỳ Lân lại nhảy ra khỏi đan hải.
Anh bạn nhỏ này rất hoạt bát, tung tăng tung tẩy như một con cún ngốc, ngồi xổm trước mặt Long Phi, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào bụng dưới của cô ta, nói cho đúng hơn là nhìn chằm chằm cửu vĩ hồ trong đan điền của Long Phi. Người bạn to xác kia chắc hẳn đang ngủ rất ngon.
Cửu Vĩ Hồ nhếch mắt lên: nhìn cái gì?
Tiểu Kỳ Lân cũng không nói, cứ nhìn chằm chằm vậy thôi.
Cửu Vĩ Hồ bị nhìn mà toàn thân thấy ngứa ngáy, hay nói cách khác là có chút sợ. Tên này vẫn còn là một con non, nếu là thánh thú Kỳ Lân thành niên, chắc sẽ làm nó sợ tè ra quần mất.
Không biết tới lúc nào, thể phách của Triệu Bân mới rung lên.
Tiểu Kỳ Lân quay đầu lại, Long Phi cũng liếc mắt nhìn sang.
Đập vào mắt chỉ thấy toàn thân Triệu Bân tỏa ra ánh sáng màu vàng khiến hai mắt cô ta đen thui, đợi khi khôi phục ánh sáng mới thấy bên cạnh Cơ Ngân có khải tượng đang diễn hóa. Đó là một loại khải tượng từ huyết mạch, dù cũng có huyết mạch đặc thù nhưng cô ta vẫn cảm thấy áp lực bội phần, đó là sự chèn ép tuyệt đối đến từ huyết mạch.
“Sắp tiến vào cảnh giới Chuẩn Thiên à?”
Long Phi lầm bầm, vô thức đứng dậy.
Tất nhiên Triệu Bân không nói gì, tập trung tinh thần cao độ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đầu tiên. Nó không còn xa vời tầm với nữa, dường như gần trong gang tấc, có lẽ chỉ cần một bước là có thể bước qua được.
Nhưng hắn không nhúc nhích, cố gắng tập trung sức mạnh.
Căn nguyên của hắn điên cuồng cuộn trào, giao hòa cùng chân nguyên và tiên khí, cộng hưởng cùng thể phách và võ hồn, sản sinh ra một thứ sức mạnh đáng sợ, được tâm niệm của hắn đưa tới từng ngóc ngách khắp toàn thân.
“Nào!”