Triệu Bân cười nói rồi đi thẳng đến chỗ người đàn ông trung niên cụt một tay đến từ Trấn Ma Ti kia, hắn vòng về đây không phải vì để quên đồ mà là vì hắn đã phát hiện ra bảo bối, một bảo bối nằm ở trên người của người đàn ông trung niên cụt một tay kia.
Lão chủ quán trà ngạc nhiên, Cơ Ngân này còn có giao tình với người của Trấn Ma Ti sao?
Bên này, Triệu Bân rất tự giác kéo ghế ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên cụt một tay đang uống trà khẽ cau mày liếc nhìn Triệu Bân, rõ ràng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn trước đây.
“Tiền bối trông thật là lạ mặt!”, Triệu Bân cười nói.
Miệng thì nói thế nhưng hành động của tên nhóc này rõ ràng không hề xem bản thân là người lạ, hắn vừa nói vừa cầm lấy chén trà, rót trà từ bình của người đàn ông trung niên cụt tay vào rồi uống một hơi, hương vị của trà này thật không tồi.
Người đàn ông trung niên cụt một tay im lặng không nói, cũng không thèm nhìn hắn, chỉ để mặc cho hắn uống trà mà không hề tức giận đuổi đi, ông ta đã quyết định xem như Triệu Bân không tồn tại.
"Tiền bối, miếng hộ tâm kính này... ông có muốn bán không?"
Triệu Bân cười nói, hắn quay lại đây chính là vì miếng hộ tâm kính trước ngực của người đàn ông trung niên cụt một tay, thứ quý giá nhất cũng không phải là miếng hộ tâm kính này mà chính là cổ tự được khắc trên đó.
Rất phù hợp với Độn Giáp Thiên Tự.
Trước đó nhìn chưa rõ, bây giờ nhìn lại thì đã có thể thấy được rõ ràng.
Tất nhiên cũng chính là do Nguyệt Thần đã nhắc nhở hắn.
“Không bán”, người đàn ông trung niên cụt một tay đáp lại hết sức đơn giản với chất giọng khàn khàn lạnh lùng.
“Giá cả có thể thương lượng mà”, Triệu Bân lại cười nói.
“Không bán”, phản ứng của người đàn ông trung niên cụt một tay vẫn rõ ràng như vậy.
"Ta lấy bảo bối đổi lấy nó cũng được".
"Không bán".
"Tiền bối muốn cái gì cũng có thể nói thẳng".
"Không bán".
"Ta...", Triệu Bân không còn cách nào khác.
Thật lâu sau mới nghe thấy hắn thở dài rồi đứng dậy rời đi.
Hắn nói chuyện với người đàn ông trung niên cụt một tay cũng giống như nước đổ lá khoai, nếu như ông ta đã cương quyết không muốn bán thì hắn cũng không còn cách nào khác. Hắn có thể cướp nó hay không? Nếu như ở bên ngoài thì hắn còn có thể thử, nhưng nơi này là Đế Đô, tốt hơn hết thì hắn vẫn nên an phận, ông ta còn là người của Trấn Ma Ti, địa vị không thua kém hoàng ảnh vệ, đều trực tiếp nhận lệnh của hoàng đế.
Bước ra khỏi quán trà, nét mặt của Triệu Bân hết sức tiếc nuối.
Nhưng hắn đã nhớ rõ khí tức của người đàn ông trung niên cụt một tay này rồi, lần sau gặp lại hắn nhất định sẽ nhận ra.
Khi bước ra ngoài, hắn cởi giày rồi đi chân trần trên phố, sau đó tìm chỗ có ít người qua lại mà lẩn vào. Không còn cách nào khác, ai bảo hắn lại nổi tiếng như thế chứ, bị người khác nhận ra thì chắc chắn sẽ gây ra không ít chuyện phiền toái. Hắn đi chân trần phần vì muốn lĩnh hội được đại địa linh chú, phần cũng vì muốn dò xét đại địa linh mạch bên dưới.
"Ở yên đó", những lời này hắn đã nói không biết bao nhiêu lần.
Sở dĩ không thể trốn được, bởi vì khi đứng trên địa giới của Đế Đô thì thuật độn thổ không có tác dụng. Không phải vì thuật này không đủ huyền diệu, mà là vì khắp cả Đế Đô đã bị hạ cấm chế, cản trở thuật độn thổ. Nếu muốn trốn xuống đất, e là chỉ có thể tự đào.