"Đứa trẻ".
Triệu Bân lại lẩm bẩm, thầm nghĩ chẳng lẽ đó là con của Đao Vô Ngân! Một đứa trẻ không hiểu thế sự thì có thể phạm tội ác tày trời gì để bị giam cầm trên tầng 7 của hình tháp chứ?
Chẳng lẽ đây cũng giống như chuyện của mẹ hắn, có liên quan đến một bí mật kinh thiên động địa nào đó?
Sau khi xuống núi thì mọi người cũng tách nhau ra.
Triệu Bân đi thẳng đến chỗ cây cổ thụ, ngự lâm quân Tiết Chí, trấn ma ti Mộ Dung, thiếu chủ Huyết Ưng Nghiêm Khang, thiếu chủ Ám Dạ Hoa Đô... đều đã bị đánh ngất và bắt trói ở đây, thân thể đung đưa theo từng cơn gió thổi qua.
"Không tồi".
Triệu Bân cầm gậy chọc chọc vào người bọn họ.
Đám người này đều là tiền cả cho nên hắn cũng không nỡ giết, bớt thời gian thả bọn họ ra sau đó bắt trói lại lần nữa thì tốt hơn.
Nói chung thì nhóm của hắn vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp.
Tuy nhiên, có đi cũng phải có lại, để hắn bắt được một lần thì phải mất ra một phần tiền mới có thể được thả lần nữa.
Thăm mấy người bạn cũ trước rồi sau đó hắn mới chạy qua chỗ Ngân Sơn lão quỷ.
Không sai, đường đường cường giả cảnh giới Chuẩn Thiên như Ngân Sơn lão quỷ cũng đã bị treo lên, bảo vật mà lão ta mang theo bên người cũng đã bị cường giả Ma gia quét sạch không còn một món. Toàn thân của lão ta lúc này đang bị dán đầy bùa chú, tất cả đều là bùa chú phong ấn, ngoài ra còn có không ít bí pháp phong ấn được yểm trên người của lão ta, ai bảo lão ta lại là cường giả cảnh giới Chuẩn Thiên chứ? Nếu như lão ta phá được phong ấn thì thành Thiên Thu chắc chắn sẽ trở nên hết sức náo nhiệt.
"Ngươi định xử lý lão ta thế nào?", đại trưởng lão Ma gia tiến lại hỏi.
“Trước tiên cứ treo lão ta ở đó đã!”, Triệu Bân cười nói, hắn chưa dám mang cường giả Chuẩn Thiên đi đòi tiền chuộc, nếu như gây ra động tĩnh quá lớn thì không đụng chạm tới cường giả cảnh giới Thiên Võ mới là lạ, đến lúc đó lỡ như thân phận của hắn bị bại lộ thì sẽ mất nhiều hơn được.
"Chiếc nhẫn của ngươi lấy được ở đâu vậy?"
Đại trưởng lão Ma gia nâng tay lên, chiếc nhẫn ma của Triệu Bân đang lơ lửng trong lòng bàn tay của lão ta.
Trên đường tới đây lão ta đã nghiên cứu chiếc nhẫn kỹ càng, đây không phải là một chiếc nhẫn bình thường, hẳn là một chiếc nhẫn trữ vật, nhưng không biết không gian bên trong nó rộng lớn như thế nào, càng không biết Triệu Bân đã lấy ở đâu ra một vật cổ quái như vậy.
"Nhặt được".
Triệu Bân nhận lấy chiếc nhẫn ma rồi lại đưa ra một đống bùa trữ vật, bên trong đó đều là tài nguyên tu luyện.
"Nhặt hay lắm, nhặt thì không tốn tiền".
Đại trưởng lão Ma gia thở dài, lão ta biết Triệu Bân đang nói dối.
Nhưng lão ta cũng không hỏi thêm, chỉ nhanh chóng ôm đống bùa trữ vật bỏ đi.
Sau khi lão ta rời đi thì Triệu Bân mới phất tay áo ấn vào đỉnh đầu của Ngân Sơn lão quỷ.
Hự!
Ngân Sơn lão quỷ đau đớn rên rỉ từ trong cơn ngất.
Bởi vì Triệu Bân đã sử dụng thuật soát hồn với lão ta.
Có thể là do tu vi của hắn vẫn còn thấp hoặc là do lĩnh ngộ của hắn vẫn chưa đủ cho nên hắn vẫn chưa thể nhìn thấy được gì cả.
Sau nhiều lần thử, hắn lại vòng qua đám người Nghiêm Khang, thi triển thuật soát hồn lên từng người một.
Kết quả vẫn giống như nhau.
"Không phải chứ!"