Không chỉ có bọn họ cảm thấy kì quái mà chính Triệu Bân cũng rất kinh ngạc.
Diệu Ngữ thật sự sắp trở về dương gian sao? Cô ta càng ngày càng có nhiều cảm xúc của con người.
Như lần này sau khi chải tóc xong tiểu nha đầu còn rũ mắt xuống, đan hai tay vào nhau như một đứa trẻ mắc lỗi, cẩn thận nói: "Tướng công, có thể dẫn ta ra ngoài đi dạo không?"
Thiên Tông dưới ánh trăng vô cùng tĩnh lặng.
Bên ngoài núi có không ít người đang quanh quẩn.
Cẩn thận xem xét thì đó chính là nhóm sát thủ La Sinh Môn, bọn họ chạy đến đây không phải để du sơn ngoạn thủy mà là để kiếm người nào đó "tâm sự", đòi cho bằng đủ tiền công! Chỉ có điều đây là Thiên Tông Đại Hạ, bọn họ không dám đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài chờ Triệu Bân xuống núi.
"Không ngờ hắn lại dám chạy tới cấm địa náo loạn".
"Nghe nói hắn đi cứu nữ soái Xích Diễm. Đây là chuyện anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết sao?"
"Nếu như lão phu có thực lực thì cũng sẽ chạy tới cấm địa đại náo một lần".
Đám đông tụ tập lại cũng không nhàn rỗi chờ đợi, tất cả đều đang bàn tán xôn xao không ngừng.
Nói xong bọn họ còn không quên liếc mắt nhìn Diêm La Mặt Quỷ, ở đây có nhiều sát thủ như vậy nhưng chỉ có một mình Diêm La Mặt Quỷ là chói mắt nhất, cũng không biết hắn ta đã bị ai xử lý mà mặt mũi bầm tím, toàn thân đều là dấu chân, hắn là thương tích quá nặng cho nên giờ phút này còn đang đứng ôm cổ thụ hộc máu!
Chính hắn ta cũng không ngờ! Hắn ta chỉ chạy tới thành Thiên Thu đòi tiền.
Chạy tới nơi rồi nhưng chẳng những không đòi được một xu mà lại còn bị mất hết mặt mũi.
Tâm trạng của hắn ta vào lúc này đang rất tồi tệ cho nên hắn ta liền lấy ra cuốn sổ nhỏ viết liền mấy chục trang, tất cả đều viết về Triệu Bân, tên khốn lừa đảo, dám quỵt tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ.
"Cũng nên đi ra rồi mới phải".
Có không ít người đã mệt rã rời phải ngáp dài.
Nhưng bọn họ chắc chắn không đợi được.
Triệu Bân đã không còn ở Thiên Tông nữa, hắn đã ra ngoài bằng cửa sau rồi.
Bọn họ không đợi được Triệu Bân nhưng lại đợi được cường giả trấn ma ti, một đám người hơn nửa đêm còn không ngủ lại đi tụ tập đi dạo ở bên ngoài Thiên Tông, ai nhìn thấy chắc chắn cũng không khỏi nghi ngờ!
Lần này thì không chỉ có Diêm La Mặt Quỷ bị đánh.
Nhóm sát thủ đi đòi nợ đều bị cường giả trấn ma ti đánh.
Đến lúc này, ngoại trừ mắng chửi Triệu Bân thì bọn họ cũng không thể làm gì khác.
Đêm.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Triệu Bân cùng Diệu Ngữ vào một tòa thành cổ.
Tòa thành này tuy không lớn nhưng lại rất phồn hoa náo nhiệt, khắp đường phố treo đầy đèn lồng đỏ đẹp như những đóa hoa lửa kiều diễm, trên đường lại có đủ mọi loại giang hồ mãi nghệ thổi lửa múa thương, tiếng cổ vũ khen ngợi cũng liên tiếp vang lên.