Đống bấy nhầy này không thể gọi là bấy nhầy nữa rồi!
“Lão phu nhìn thiên tượng, e là công chúa sắp tỉnh rồi”.
“Lão phu bấm đốt tính thử, ngươi nói đúng đấy”.
Vẫn là hai lão già Hắc Bạch nói chuyện với nhau, nói mãi không hết.
Câu này là nói cho Ân Trú nghe, nếu muốn chuộc người thì nhanh cái tay lên, đợi lát nữa công chúa tỉnh dậy thì khỏi chuộc gì hết. Với thủ đoạn tàn nhẫn của Cơ Ngân, không đánh cháu trai ngươi thành tro mới là lạ ấy.
“Ta… đưa”.
Vẫn là hai chữ này, Ân Trú nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
Lại một lần nữa, lão ta phất tay áo, từng lá bùa trữ vật bay ra như giấy tiền vậy, bay ngợp trời, số lượng nhiều đến đáng sợ. Bên trong bùa trữ vật chứa đựng đủ thứ, hoặc là ngân phiếu, hoặc là binh khí, hoặc là linh dịch, hoặc là… đan dược.
Người trong thiên hạ nhìn tới hoa cả mắt.
Chỉ là bùa trữ vật thôi cũng đã chất thành một ngọn núi rồi.
Nếu lôi hết đồ bên trong ra rồi chất đống lại, chắc sẽ là một ngọn núi khổng lồ luôn!
Ực!
Đừng nói là đệ tử, tới cả các lão già cũng âm thầm nuốt nước bọt.
Nhiều thế này đổi ra được bao nhiêu tài nguyên tu luyện nhỉ!
“Tên này mang theo nhiều bảo bối như thế, không sợ đi đường bị cướp à?”, Hắc Huyền lão đạo cảm thán. Ông ta sờ cằm, đảo mắt đánh giá Đại Tế Ti. Vẫn còn nữa, trên người lão ta chắc chắn vẫn còn.
“Để ở nhà lỡ bị người ta trộm thì phải làm sao”, Bạch Huyền lão đạo chắp tay.
“Thả người!”, Ân Trú rống lên.
“Vẫn chưa đủ”, Triệu Bân điềm nhiên đáp.
“Đây là toàn bộ gia sản của lão phu rồi”, Ân Trú quát lên, là tiếng gào thét từ tận linh hồn.
“Cây trượng đầu rồng của ngươi, ta muốn nó”, Triệu Bân vẫn luôn bình thản.
Trượng đầu rồng của Đại Tế Ti là một bảo vật hay ho, mỗi lần gặp nó, hạt giống tạo hóa và Tiểu Kỳ Lân cực kỳ hăng hái, chắc chắn nó phi phàm. Di vật dính dáng tới tiên gia, đâu thể đơn giản được.
“Nó là vật tổ truyền!”, hai mắt Ân Trú đỏ ngầu.
“Hình như hắn ta cũng là vật tổ truyền của nhà ngươi”.
Kiếm Long Uyên của Triệu Bân kề ngang vai Ân Minh.
Câu này nghe thế nào cũng không sai.
Mấy lão già nghe xong cũng phải vuốt râu.
Con cháu Ân gia nhà ngươi cũng là tổ truyền mà!
“Ta… đưa”.
Ân Trú thấy đến nước này rồi thì đành bất chấp, “keng” một tiếng ném trượng đầu rồng lên tế đàn.
Không đưa? Không đưa mà được à?
Long Phi có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Long Phi mà tỉnh thì Triệu Bân không cần kiêng nể gì nữa.
Triệu Bân phất tay áo thu lại.
Tiện thể giơ chân đạp Ân Minh ra ngoài.
“Minh Nhi!”
Ân Trú vội vàng đỡ lấy, rời khỏi đó như chạy trốn.
Trước khi đi, lão ta còn cầm theo hai cánh tay của Ân Minh.
Quay về phải nhanh chóng nối lại.
Quay về phải trị thương cho cháu trai thật tốt, dưỡng thương rồi sẽ đánh cho nó một trận thừa sống thiếu chết. Cái thứ phá gia chi tử này, lão tử vất vả mấy chục năm, để ngươi biến tất cả quay về với thời kỳ nghèo túng trước khi giải phóng.