Hắn nhắm mắt lại, dùng võ hồn cảm nhận, đuổi theo đường đi của chú pháp quỷ dị.
Chỉ cần tìm được ngọn nguồn của chú pháp thì có thể tìm được kẻ thi thuật.
Thuật Áp Tinh tuy rằng khó lòng phòng bị và có thể gây ra vết thương chí mạng nhưng điều kiện tiên quyết là khoảng cách giữa kẻ thi thuật cùng người trúng thuật không được quá xa, đây chính là hạn chế của nó.
Sự thật đã chứng minh, việc hắn thi triển võ hồn truy ngược dòng chú pháp rất có hiệu quả.
Kẻ thi thuật quả nhiên không ở xa, đang ở ngay trong Đế Đô.
Đáng tiếc đạo hạnh của hắn có hạn nên cũng chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ.
Cũng có thể là do đối phương đã có phòng bị cho nên đã thi triển cấm chế che lấp đề phòng bị người nhìn ra manh mối.
Thậm chí hắn còn không thể nhìn rõ đó là kẻ nào.
Hắn chỉ biết đó là một lão già với một cây trượng đầu rồng bên cạnh, một cây trượng đầu rồng lạ thường. Đầu rồng có ba mắt và răng nanh lộ ra bên ngoài.
"Ân Trú".
Trong lòng Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, nhận ra cây trượng đầu rồng này.
Tối hôm đó khi chia tách sức mạnh Cửu Vĩ hắn đã nhìn thấy cây trượng đầu rồng này, nghe đồn nó là vật của Tiên gia, về phần đầu rồng có ba mắt hắn cũng đã có tra cứu qua, đó có thể là một loài ác long hoặc là biến dị của ác long.
Trên toàn cõi Đại Hạ chỉ có một mình Ân Trú mới có cây trượng đầu rồng này, đó là biểu trưng danh tính của lão ta.
Rõ rang là Ân Trú đã yểm thuật Áp Tinh lên hắn.
Đúng là Đại Tế Ti hoàng tộc đa tài đa nghệ, còn thông thạo cả thuật Áp Tinh.
Tuy nhiên, chiêu thức này dùng ám hại được người khác chứ không thể ám hại được hắn.
Làm sao hắn có thể chật vật bởi cùng một chiêu trong hai lần được?
Phá!
Hắn mở mắt ra, võ hồn cùng thân thể phối hợp, mạnh mẽ phá thuật Áp Tinh.
Ban đầu hắn còn muốn báo cáo Linh Lung.
Nhưng nghĩ lại thì hắn vẫn bỏ qua.
Cho dù có phái người tới truy hỏi thì Ân Trú cũng sẽ không thừa nhận!
"Cơ Ngân, ta đã đánh giá thấp ngươi".
Bên dưới địa cung của Đại Tế Ti, Ân Trú cười nhạt nói.
Cơ Ngân quả nhiên không tầm thường, đúng là lão ta đã dùng thuật Áp Tinh yểm lên người hắn nhưng không đơn giản như vậy, bên cạnh thuật Áp Tinh lão ta còn bồi thêm một loại vu thuật hết sức tàn ác để khống chế hắn.
Không ngờ vu thuật tà ác còn chưa kịp thi triển xong thì thuật Áp Tinh đã bị phá mất rồi.
Âm mưu của Ân Trú đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Triệu Bân lại nhắm mắt, lộ ra sát ý tiềm tàng.
Đối với Ân Trú, chỉ có bốn chữ: không chết không ngừng.
Chuyện này người khác tất nhiên là không biết, Triệu Bân cũng sẽ không nói ra, bởi vì nói nhiều vô ích.
Bất chợt có một làn gió nhẹ thổi qua cuốn theo một làn hương nữ tính.
Bên ngoài khu rừng đã có một bóng người xinh đẹp đi vào, đó chính là hoàng phi Vũ Linh.
Sự xuất hiện của bà ấy khiến hai lão già đang canh giữ phấn chấn tinh thần. Hoàng phi Vũ Linh là người cùng thế hệ với bọn họ, năm xưa bà ấy chính là người tình trong mộng của cả một thế hệ!
Nhưng…
Sư muội xinh đẹp của bọn họ đã bị một con lợn bắt đi mất!
Hừm... con lợn đó chính là hoàng đế Đại Hạ.
Thứ khiến cho bọn họ tức giận hơn chính là cái tên hoàng đế đó còn có bối phận nhỏ hơn hoàng phi.
Bọn họ thường tự hỏi, cái tên hoàng đế đó khi ngủ cùng hoàng phi thì sẽ gọi bà ấy là gì? Gọi tên hay gọi là sư thúc đây?
Theo bọn họ thấy thì nhất định phải gọi là sư thúc.
Bởi vì như vậy thì mới có cảm giác thành tựu.
Chuyện khó khăn chính là Vũ Linh bị hoàng đế bắt mất cho nên bọn họ không thể trêu vào.
Nếu đổi lại là kẻ khác thì hai người bọn họ nhất định sẽ ngày ngày đi quấy rối.
"Sư muội, sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?"
Hắc Huyền lão đạo bật cười ha hả, hai mắt như dán chặt lên người hoàng phi.
Nhìn thấy hoàng hậu Đại Hạ, đúng là cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nếu buổi tối được ôm mỹ nhân đi ngủ thì lại càng tuyệt diệu hơn nữa.
Bạch Huyền lão đạo ở bên cạnh cũng nghĩ như vậy.
"Lại ngứa mình à?"
Hoàng phi âm trầm liếc mắt nhìn hai lão già.
Lời này vừa nói ra thì hai lão già đều ngẩng đầu lên nhìn trời như đang nói chuyện với ai đó trên không trung.
Bọn họ quên rằng sư muội của mình có thuật đọc tâm.
Trùng hợp, mới trong chớp mắt vừa rồi hai lão già đều đang nghĩ về những điều bẩn thỉu.
Khi cả hai nhìn lại thì hoàng phi Vũ Linh đã vào rừng trúc tím rồi.
"Bái kiến hoàng phi", Triệu Bân vội vàng hành lễ.
“Ở đây đã quen chưa?”, hoàng phi Vũ Linh cười nhẹ nói.
“Quen rồi”, Triệu Bân gật đầu, vội vàng che giấu suy nghĩ của mình, ở trước mặt hoàng hậu Đại Hạ hắn phải loại bỏ hết tạp niệm. Trăm phương ngàn kế muốn thoát ra ngoài của hắn không thể để bị hoàng phi đọc được.
“Ngươi không phải vật trong ao, ngươi nên bay lên bầu trời cao kia”, hoàng phi Vũ Linh hít một hơi thật sâu nói: “Bất đắc dĩ Đại Hạ xảy ra biến cố cho nên mới phải giam ngươi ở đây, đều là vì lợi ích của chính ngươi".
"Vãn bối hiểu được".
"Mau kể cho ta nghe chuyện ở Ma vực đi", hoàng phi Vũ Linh lại nói.
Tối nay bà ấy đến đây chính là vì muốn hỏi chuyện này.
Triệu Bân kể lại mọi chuyện một cách thản nhiên như đang kể một câu chuyện xưa.
Tất nhiên hắn cũng chừa lại không ít bí mật, chẳng hạn như chuyện về Bất Diệt chiến kích.
Hoàng Phi yên lặng lắng nghe.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Thấy Triệu Bân kể lại mọi chuyện xảy ra bên trong Ma vực một cách bình thản mà Hoàng Phi Vũ Linh lại cảm thấy hết sức khiếp sợ. Bà ấy có thể tưởng tượng được ba hậu bối đã gặp biết bao nhiêu thống khổ ở bên trong Ma vực, tất cả đều là do lớp tiền bối như bà ấy đã không tính toán chu toàn cho nên mới hại Sở Vô Sương chết thảm, thân là hoàng hậu Đại Hạ bà ấy cũng cảm thấy hết sức áy náy.
"Hai người đang làm gì ở trong đó vậy?"
Bên ngoài rừng trúc, Bạch Huyền lão đạo đang đứng dỏng lỗ tai vào bên trong nghe ngóng.
"Trò chuyện một chút!"
"Còn chưa muốn đi ngủ sao?"
Hắc Huyền lão đạo âm trầm nhả ra một vòng khói.
Một lúc sau mới thấy hoàng phi Vũ Linh bước ra khỏi rừng trúc tím.
Trước khi đi bà ấy còn không quên xử lí hai lão già mất nết này, bà ấy có thuật đọc tâm, mỗi lần nhìn thấy hai lão già này thì đều biết hai lão đang nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu, lần này bà ấy đã không thể nhịn được nữa.
Tưng!
Nửa đêm, bên trong rừng trúc vang lên tiếng đàn.
Hai lão già ở trong bóng tối bị tiếng đàn làm cho tỉnh giấc, mê say lắng nghe.
"Có phong độ của ta hồi đó".
Hắc Huyền lão đạo lau máu mũi, tỏ vẻ thâm trầm nói.
Bạch Huyền lão đạo ở bên cạnh thì đang choáng váng đến mức hoài nghi nhân sinh.
Hai lão già đã bị hoàng phi đánh rất nặng, tới tận lúc này vẫn còn cảm thấy hoa mắt.
Tưng!
Tiếng đàn càng lúc càng trở nên bi phẫn hơn.
Nghe đến đây, cả hai lão già đều nhướng mày.
Hiển nhiên, thứ mà Cơ Ngân đang đàn ra không phải là một khúc nhạc bình thường mà là một đòn công phạt.
Điều này thật đáng sợ.
Người tu võ đạo cầm thuật rất hiếm thấy.
Bởi vậy cho nên cầm thuật bí pháp cũng rất hiếm gặp, vậy mà Cơ Ngân thật sự có thể lĩnh ngộ được.
Thiên phú của hắn đúng là nghịch thiên.
Tưng!
Trong lúc hai lão già còn đang kinh ngạc thì trong rừng trúc đã nổi lên sóng gió.
Màn nước bao phủ quanh rừng trúc đã lộ ra một vết rách.
"Chuyện này..."
Hắc Bạch lão đạo thốt lên kinh hãi, ngay lập tức phóng tới.
Hai người còn chưa kịp phóng tới nơi thì đã thấy một người từ trong lao ra.
"Ai?"