“Nếu cần hỗ trợ, ta sẽ không từ chối”.
Triệu Bân nói cực kỳ hiên ngang lẫm liệt.
Tồn vong của quốc gia, người làm nông cũng phải đánh giặc! Đại Nguyên còn chạy tới xâm lược thì hắn vẫn sẽ đến.
“Nào, về nhà đi!”
Tướng quân huyền giáp đẩy Triệu Bân một cái.
Hai người này cũng khá là thú vị, ông nói gà bà nói vịt vẫn nói được.
“Đi đây”.
Triệu Bân khoát tay, khiêng xe nỏ đi mất, đi được một lát lại thành chạy bước nhỏ, sau đó lẩn mất, sợ tướng quân huyền giáp đổi ý lại bảo hắn mang trở về.
“Ta không dùng được chắc? Sao lại không tìm ta?”.
Tướng quân huyền giáp cúi đầu nhìn xuống phần dưới của mình, cũng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang cơ mà.
Bên này, Triệu Bân đã chui vào rừng.
Chạy tới tận đây hắn mới đưa xe nỏ vào chiếc nhẫn ma, trước đó hắn không cất vì sợ bảo bối bị lộ.
Gào!
Tiếng rít vang lên, Đại Bằng bay vọt ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phần một trong khu núi rừng đó hắn còn cúi xuống nhìn lướt qua, lại thở dài.
Không biết sau lần tạm biệt này rồi Phượng Vũ có còn là tiểu thư sinh đó nữa không.
Đại Bằng giương cánh, bay vụt qua bầu trời.
“Đồ tốt”.
Triệu Bân ngồi xếp bằng trên người nó, cầm một cây nỏ lật qua lật lại quan sát.
Chiếc xe nỏ nặng, nỏ cũng nặng không kém, nó không phải là cây nỏ bình thường, bên trong còn có cơ quan càn khôn, bùa truy nã, bùa nổ cao cấp, trong nỏ còn có phù pháo nổ và châm độc.
Mấy thứ quý hiếm này mà được làm nhiều thật nhiều thì chắc vui lắm.
Nên chắc về nhà phải nghiên cứu thử xem, tạo thêm một trăm tám mươi chiếc như thế.
Hắn cất nỏ đi, lấy hạt châu màu tím ra, bên trên có một chữ “linh”.