"Có bảo bối không?"
"Ai mà biết".
Người chạy đến xem náo nhiệt không hề chê chuyện lớn, đã tụ tập lại thành một đám đông.
Điều lo lắng nhất là ông già mặc áo quan lại là người mua và bỏ ra đủ 10 vạn tiên thạch? Nếu như không có bảo bối gì thì chẳng phải lão ta sẽ lỗ lớn hay sao? Đến lúc đó lão ta không chỉ mất tiền mà còn mất mặt nữa!
“Năng lượng quỷ dị quá”, Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng.
Tảng đá to bằng quả dưa hấu đã được cắt nhỏ bằng nắm tay người lớn nhưng hắn vẫn không thể nhìn xuyên qua.
Năng lượng nhìn trộm của Tiên nhãn dường như đã trở nên vô ích trước nó.
Cũng có thể do đạo hạnh của hắn còn nông cạn cho nên các bậc của Tiên nhãn cũng thấp.
"E rằng chỉ là một khối đá vô dụng", có không ít lão già vuốt râu, cả một đám đều giống như có khả năng thần cơ diệu toán, ngoài mặt không nói gì nhưng nội tâm lại vui sướng khi thấy người gặp họa, thấy người bỏ tiền mua một khối đá vô dụng.
Không có bảo bối sao?
Thánh nữ Chu gia vẫn đang cắt, vẻ mặt có chút khó xử.
Mua một khối đá mười vạn tiên thạch mà không cắt được gì thì người mua chắc chăn sẽ mắng mẹ.
Về lâu về dài.
Còn ai dám đến nhà cô ta mua đá nữa?
Tốt xấu gì thì cũng phải cắt ra được một thứ gì đó cho người đã bỏ tiền ra mua.
Sắc mặt của lão đạo áo lót đã không còn bình thường được nữa.
Nghiên cứu lâu như vậy.
Còn tốn mười vạn tiên thạch.
Thứ gì cũng không có sao?
"Có thứ gì đó kìa", hai mắt Triệu Bân loé sáng.
Hắn vừa dứt lời thì lại nghe tiếng răng rắc vang lên, thánh nữ Chu gia lại chém xuống, khối đá ầm ầm nổ tung, có tiên khí mãnh liệt mênh mông tràn ra ngoài, bên trong tiên khí là một mảnh tiên thiết tỏa ánh vàng rực rỡ, tuy chỉ lớn bằng móng tay nhưng lại nở rộ ánh sáng khiến cho phần lớn mọi người ở đây phải chói mắt.
"Trời ạ!"
"Vô cực tiên thiết?"
Có lão già gào lớn.
Có rất nhiều người xông lên, hai mắt lóe sáng, vô cực tiên thiết chính là nguyên liệu luyện binh rất tốt, đừng tưởng nói chỉ nhỏ như vậy mà không có giá trị, cho dù có đitìm khắp nơi cũng không tìm ra được chỗ nào bán, mà cho dù có tìm được thì cũng đắt đến dọa người.