Phiên đấu giá đã mở cửa.
Hai người hòa cùng đám đông, tìm một góc nào đó.
Lần đấu giá này, không được quá phô trương.
Không cần quan tâm những thứ khác, họ chỉ cần quan tài ngọc băng.
Còn về việc quấy phá, Triệu Bân cũng không có ý định này.
Lần trước tham gia đấu giá ở thành Vong Cổ, nhờ có Nguyệt Thần đứng phía sau nhắc nhở nên hắn đã lừa được không ít con cái thế gia, nhưng lần này thì khác, ở nơi đất khác, lại không có thần linh chỉ bảo nên tốt nhất là hắn phải thành thật.
“Rộng rãi đấy”.
Triệu Bân lẩm bẩm mấy chữ đó không biết bao nhiêu lần.
Nhìn quanh nhà đấu giá thì thấy nó thật sự cực kỳ đồ sộ và rộng lớn, tầng hai và tầng ba đều là phòng vip, đấy cũng là biểu tượng của địa vị, người không có gia cảnh đặc biệt hoặc thế lực mạnh chống lưng thì cũng không có tư cách lên được đó.
Nhưng trên thực tế thì nó chỉ để trang trí mà thôi.
Kẻ đáng sợ thật sự là những người ở dưới, không để lộ thân phận và bản lĩnh.
Các gia tộc lớn cũng đã sắp xếp người của mình ở dưới từ lâu, còn về phần người trên các phòng vip thì chỉ để cho có mà thôi, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện tham gia đấu giá vì ai cũng biết họ là người của nhà nào rồi, nếu như tham gia đấu giá thì tức là muốn khiêu chiến. Nếu như muốn có được vật đấu giá nào đó thật thì cũng sẽ để người được cài bên dưới ra mặt tranh.
Đương nhiên các gia tộc siêu lớn thì không thuộc số đó.
Nếu có tiềm lực đủ mạnh thì họ đều không quan tâm đến những chuyện đó.
Không phải tất cả mọi người đều dám đụng chạm đến gia tộc siêu lớn.
“Nhiều cao thủ thật”.
Triệu Bân nhìn hết người này đến người khác, rất nhiều khí tức không thể xác định với cả khối cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn nữa, còn có rất nhiều người quen, hắn đã nhìn thấy mấy tên trong đám cao thủ đã truy sát mình trước đó, tất cả đều nấp rất kĩ, e là dù mẹ ruột họ có đến cũng chưa chắc nhận ra được.
“Không ngờ người của Nhan gia cũng đã đến”, có người ngạc nhiên.
Triệu Bân nghe vậy thì nhìn về phía lối vào.
Đập vào mắt hắn là một bóng người với mái tóc màu xanh da trời óng ả.
Không sai, đấy là cô gái tóc xanh.
Triệu công tử nhìn thấy thì bất giác cúi đầu, thấy hơi chột dạ.
Đêm đó, vì muốn cướp Bất Diệt chiến kích mà suýt chút nữa hắn đã lột sạch đồ của người ta.
Nghĩ kĩ lại thì thấy con người cô gái đó cũng không tồi, cô ta đã cứu hắn hai lần ở Ma vực.
Đến Nam Vực, hắn đã cứu lại đối phương một lần.
Tính ra thì hắn vẫn còn nợ cô ta một ân tình.
“Cô ta là Nhan Như Ngọc sao?”
“Ừ, thánh nữ của nhà họ Nhan”.
“Cô ta là một trong số ít những người may mắn còn sống sót trong chuyến đi đến ma vực trước đây”.
Tiếng bàn luận vang lên, ánh mắt họ nhìn cô gái tóc xanh như rực lửa, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà! Ai cũng là người yêu cái đẹp nên nhìn thấy gái đẹp thì phải nhìn lâu hơn thôi. Thưởng thức thì thưởng thức nhưng trong đó cũng có vài người có vẻ dâm dục và đầy tham lam trong ánh mắt.
“Nhan Như Ngọc!”
“Cái tên này nghe tri thức thật”.
Triệu Bân vuốt cằm và so sánh, cha của cô gái tóc xanh chín chắn hơn so với cha của nhóc ham tiền nhiều, chỉ nhìn cái tên này thôi cũng thấy đậm chất thơ rồi, còn Bạch Nhật Mộng ấy à, nghe thôi đã thấy buồn ngủ rồi.
Chớp mắt, Nhan Như Ngọc đã bước đến cầu thang.
Theo sau cô ta còn có rất nhiều ông già, ai cũng đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, tất cả đều đi thẳng lên tầng ba. Từ đó có thể thấy, ở Nam Vực, nhà họ Nhan cũng là một gia tộc siêu lớn, nếu không lên được đẳng cấp đó thì cũng không lên được tầng ba.
“Kìa, nhà Công Tôn cũng đã đến rồi”, lại có người lên tiếng.
Triệu Bân nhìn lên tầng ba rồi lại nhìn ra lối vào.