Các mỹ nữ tính tình nóng nảy, cứ cảm thấy nụ cười của tên tiểu tử này rất gian xảo.
Vẫn có những người rất đoan chính, ví dụ như Dương Phong, Tiểu Vô Niệm, Tử Viêm, họ đang chụm vào nhau để tu luyện, còn cả tên Triệu Bân nữa, từ sáng sớm đã vào lầu gác, còn bận nghiên cứu chưa ra ngoài kia kìa?
“Đúng là đỉnh quá!”
Âm thanh lầm này thỉnh thoảng vang lên trong lầu gác.
Nghiên cứu cả một ngày, hắn cũng không nhìn ra được điều gì. Với ngộ tính và thiên phú của hắn mà còn vậy, huống hồ là người khác? Nếu ai đó có thể lĩnh ngộ được huyền cơ bên trong, thế thì đáng gờm quá rồi.
Nói tóm lại, bầu không khí trên đỉnh núi vẫn rất hòa hợp.
Cao lương mỹ vị nhanh chóng được bày đầy bàn, khung cảnh càng thêm ấm áp.
“Ngày mai chúng ta có thể tới Thiên Các được rồi”.
Lăng Phi cười hề hề, đám đông nghe xong hai mắt cũng sáng ngời lên.
Chỉ có mình Triệu Bân như thằng nhà quê, bèn dò hỏi: “Thiên Các là gì cơ?”
“Thiên Các cũng giống như bí phủ, là nơi tu hành của Thiên Tông”.
“Nghe nói bên trong Thiên Các ẩn giấu một thứ sức mạnh thần bí”.
“Sư phụ của ta nói Thiên Các mới là thánh địa tu luyện”.
Đám đông mỗi người một câu, nhắc tới Thiên Các là đôi mắt sáng lòe lòe.
“Thế thì phải đi xem thử”, thấy đám đông như thế, Triệu Bân cũng phải mỉm cười.
“Ô, ăn cơm đấy à?”
Khi mọi người đang trò chuyện thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
Chưa dứt lời đã thấy một ông lão chắp tay sau lưng bước tới.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là Ngô Huyền Thông.
“Trưởng lão, một ngày không gặp, thật là nhớ nhung!”
Kiếm Nam và Tô Vũ một trái một phải mời Ngô Huyền Thông ngồi vào bàn. Lão già này tuy chỉ thuộc ngoại môn nhưng lại là lãnh đạo cấp cao hàng thật giá thật của Thiên Tông, gặp phải vấn đề gì lớn chắc chắn không thể vắng bóng ông ta được.
“Đã quen chưa”.
Ngô Huyền Thông nói rồi xách chén bát ra.
Nhìn kìa, chạy tới nhà người ta ăn ké cơm, tự giác xách theo đồ của mình nhé.
“Quen ạ”.
Đám đông cười cười, đỉnh Thanh Vũ này rất khá.
Ngô Huyền Thông uống một ngụm canh cá, nhìn về phía Triệu Bân: “Nghe nói, ngươi đánh Ngao Diệt hả”.
“Do hắn gây sự”.
Triệu Bân ôm chậu cơm của mình, ăn uống rất ngon miệng.
“Có tiện trả lại Huyền Giáp của hắn ta không”.
Ngô Huyền thông mỉm cười, đây là nguyên nhân ông ta đến đây. Sư phụ của Ngao Diệt mời ông ta đến coi như làm người hòa giải, Huyền Giáp không phải vật tầm thường, đừng nói tới Ngao Diệt, tới sư phụ của hắn ta cũng xót xa lắm.
“Không tiện”, Triệu Bân lập tức lắc đầu.
Đùa chắc, đã tới chỗ ta rồi, còn định đòi về, không có cửa đâu!
“Không đòi không đâu”, Ngô Huyền Thông mỉm cười: “Giá cả có thể thương lượng”.
“Sư bá đến muộn rồi, ta đã bán rồi”, Triệu Bân nhún vai.
“Bán rồi?”, Ngô Huyền Thông nhướn mày: “Bán cho ai?”
“Bán cho... Linh Lung sư tổ”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu, vốn định nói là bán cho Hồng Uyên của Đại Hạ, sợ hù dọa lão già này quá mức nên đổi thành đồ đệ của Hồng Uyên thì tốt hơn.