Nhiều ngày sau đó, trên đỉnh núi tung tóe máu tươi.
Triệu Bân là một kẻ mê võ, một khi tâm tình lắng xuống sẽ đạt tới cảnh giới “quên mình”, có Vạn Pháp Trường Sinh Quyết “chống đỡ”, có phân thân không ngừng cung cấp tinh nguyên, hắn có thể tiến hành thí nghiệm mà không cần lo ngại gì.
Dùng bản thân để thử, có chút cảm giác như đang ngược đãi chính mình.
Thời gian trôi đi, lặng lẽ qua nửa tháng.
Nửa tháng nay, hắn lĩnh ngộ nhiều hơn, khoảng cách triệu hồi ngược hướng nâng cao từ mười mấy trượng lúc ban đầu tới vài trăm trượng. Sau nhiều lần thử nghiệm, cả đống lỗ hổng ban đầu cũng dần dần được lấp đầy.
Bị thương là chuyện không thể tránh được.
Thế nhưng, hắn căn cơ vững chắc, hoàn toàn có thể chịu được.
Đây cũng là một kiểu tu hành, có thể tôi luyện thể phách trong không gian cũng là vận may vô cùng.
Chớp mắt đã hết một tháng.
Thành Thiên Thu thay đổi hẳn.
Triệu gia đã phục hồi tu vi, đồng thời xây dựng được một tòa phủ đệ tọa trên đỉnh núi cao. Bất kể là hòn non bộ, đình đài lầu gác, hay là cổng lớn nguy nga đều được mô phỏng giống hệt với phủ đệ Triệu gia, bước đi ở nơi này, nhiều người trong tộc nước mắt lưng tròng, toàn là người phải xa rời quê hương cả mà.
“Tốt, tốt thật”.
Nhắc đến Ma gia, hai ba mươi vạn người cùng khởi công, xây nên từng dãy lầu gác, cung điện, phủ đệ, cầu vòm, đình nghỉ mát, đài biểu diễn võ nghệ, vườn hoa, phố xá, linh trì… nhiều vô số kể, họ xây thành Thiên Thu trở thành tiên thành giữa nhân gian, liếc mắt nhìn ra, núi sông liền kề, thực vật um tùm, mây mờ uốn lượn, sương phủ mông lung. Mỗi một đụn mây đều dồi dào linh lực thuần khiết, thêm cả mấy linh trận được vận hành tự động, tập trung linh khí của đất trời, linh lực tràn trề. Không gian này không chỉ phù hợp để cư trú mà còn là điều kiện tốt cho tu luyện.
“Cuối cùng cũng hoàn thành rồi”.
Cường giả của Ma gia tụ tập ở đó, quệt mồ hôi, đứng từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức tòa tiên thành này như đang thưởng thức một kiệt tác. Đây là thành quả nỗ lực của họ, không uổng một tháng trời vừa hao tâm vừa tốn sức. Người của Ma gia cũng mỉm cười tươi tắn, sau này đây chính là nhà của họ, không cần phải lo sẽ bị truy sát nữa, cũng không còn sự lừa lọc và tranh chấp ngoài kia, có thể sống cuộc đời khiêm nhường tại nơi này.
“Điều này phải cảm ơn Cơ Ngân”.
Người của Ma gia mỉm cười, nhìn về đỉnh núi cao nhất, dường như cách một lớp mây mù che phủ có thể nhìn thấy bóng người đang ngồi khoanh chân kia. Cơ Ngân đã tìm một cảng tránh gió cho Ma gia vốn nay đây mai đó, thứ ân tình lớn lao này, bất cứ người nào ở Ma gia cũng khắc cốt ghi tâm.
“Một tháng rồi, tên kia rốt cuộc đang lĩnh ngộ thứ gì vậy”, Lăng Phi gãi đầu.
“Còn phải hỏi, chắc chắn là đại chiêu”, Ma Tử nốc một ngụm rượu.
“Nào, cho các ngươi xem một thứ mới mẻ”, trên đỉnh núi vọng xuống tiếng hô của Triệu Bân, tên đó đã đứng dậy, còn vươn vai nữa kìa? Một tháng trời lĩnh hội và thử nghiệm đã đúc rút được tinh túy, khoảng cách đạt tới giới hạn. Việc đưa được bạc về nhà chắc không còn là vấn đề nữa.
Nghe vậy, Ma Tử, Phượng Vũ, Huyễn Mộng và Lăng Phi đều lao lên.
Rất nhiều cường giả của Ma gia cũng ào ào xông tới, họ nóng lòng muốn xem thử rốt cuộc Triệu Bân đang giở trò gì. Trước đó hắn tự tin mà bí hiểm như vậy, chắc hẳn rất phi phàm.
Xoạt!
Khi đám đông leo tới đỉnh núi, Triệu Bân đã lột chiếc áo màu máu của mình ra, ở trần, làn da màu đồng sáng bóng, tuy cơ bắp không quá rõ, nhưng đám đông biết rằng sức mạnh cơ bắp của tên này cực mạnh, đã đến mức độ khủng khiếp. Đừng thấy hắn có vẻ thanh tú, thực chất thể phách rất bá đạo.