Triệu Bân lạnh lùng hét lên, lôi điện dẫn tới cũng ngưng tụ vô cùng, tạo thành một thanh kiếm sét, liên tục đâm vào phong ấn trên nguyên thần, tiếng kim loại va vào nhau vang lên keng keng, cũng chỉ có hắn mới nghe được âm thanh đó.
Phong ấn bị lôi điện bổ liên tục cuối cùng cũng bị gỡ bỏ, những tia sức mạnh nguyên thần lần lượt toát ra.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hắn cần một trận sét lâu hơn nữa, nó có thể giúp hắn gỡ bỏ phong ấn hoàn toàn.
Cơ mà phải nói đúng là sấm sét của tiên giới, kéo dài lâu thật, mưa rơi suốt một đêm, sấm sét cũng đì đùng cả đêm. Nó là cơ duyên, hoặc nên nói ít ra thì đối với Triệu Bân, đấy là tạo hóa hiếm gặp.
Đến khi trời gần sáng thì mưa mới dứt.
Sấm sét đùng đùng cả đêm cũng dừng lại.
Răng rắc!
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Triệu Bân mượn nhờ sức mạnh của sấm sét, cuối cùng cũng phá giải được phong ấn nguyên thần.
Giây phút đó, toàn thân hắn tỏa sáng, sức mạnh nguyên thần tinh túy rọi khắp trời đất.
Đáng tiếc là chỉ phá giải được phong ấn ở nguyên thần.
Nhưng thực tế thì cũng không có gì đáng ngại, cho hắn thêm vài ngày, đan hải bị tắc nghẽn cũng có thể được đả thông.
Lúc màn đêm buông xuống lần nữa, hắn mới từ từ mở mắt ra.
Nguyên thần không còn bị phong ấn khiến Triệu Bân cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sống trong tiên giới, cảm giác vạn vật đều có linh tính, làm tâm thái của hắn cũng được thăng hoa, chỉ cần đan hải được khơi thông, chỉ cần đánh tan được sức mạnh thần bí thì hắn sẽ có thể thành tiên.
Nói làm là làm ngay!
Hắn lại ngồi xếp bằng, biến sức mạnh nguyên thần thành kiếm, liên tục chém vào đan hải.
Trong đan hải, thiên lôi, khí huyền hoàng, sức mạnh minh hôn, ánh sáng vô lượng và cây thần tạo hóa, toàn bộ đều dùng sức, chúng phải phối hợp trong ngoài, hỗ trợ Triệu Bân đả thông đan hải. Tiếc là không có Tiểu Kỳ Lân ở đây, nếu nó có mặt thì không cần phải rắc rối thế này, với sức mạnh thánh thú kết hợp cùng sức mạnh nguyên thần của Triệu Bân, nhiêu đó đã có thể phá phong ấn ngay lập tức.
Hắn ngồi một mạch suốt bốn, năm ngày.
Mặc dù hơi lâu nhưng may là có kết quả. Đan hải tắc nghẽn đã vỡ ra một góc, có thể hấp thụ linh lực trời đất, dẫn tiên lực vào tưới mát cho đan hải đang khô cằn.
Hả?
Lúc đang tu luyện, hắn lại cảm giác được một luồng gió xen lẫn cả mùi máu tanh tưởi thổi đến.
Lại là một con yêu tụy! Không cần cảm nhận, chỉ cần dựa vào hơi thở cũng có thể nhận ra, hắn đã đi trên Hồng Trần lộ hết một trăm năm, nhiêu đó thời gian đâu phải uổng công, hắn rất nhạy cảm với yêu tụy, nhưng sao đi đến đâu cũng gặp phải thứ này thế nhỉ?
Hắn đoán không sai chút nào, là một con yêu tụy!
Khác với con yêu tụy tối qua, con này mang hình dạng của mãng xà, đen nhuốc toàn thân, chỉ có đôi mắt là đỏ như máu, cơ thể to lớn khổng lồ, lúc di chuyển còn tạo thành gió lớn.
Keng!
Triệu Bân vẫn chưa kịp mở mắt ra, kiếm khí từ trên trời chém xuống.