"Thánh tử đại giá quang lâm, không kịp từ xa tiếp đón".
"Cứ gọi ta là Cơ Ngân được rồi".
"Mời".
Các trưởng lão còn nhiệt tình với hắn hơn nhiệt tình với Vân Yên.
Điều này khiến Vân Yên rất bối rối, cảm giác như mấy vị thúc thúc bá bá này còn thân thiết với Cơ Ngân nhiều hơn mình.
Không còn cách nào khác, ai bảo thân phận của hắn quá đặc biệt.
Trước khi đến đây cô ta cũng không thông báo với gia tộc rằng Cơ Ngân sẽ đến.
Bây giờ hắn lại đến đây khiến cho người trong gia tộc cảm thấy rất bất ngờ nhưng cũng không quá lúng túng.
Cơ Ngân là Thánh tử nhưng cũng là đệ tử của Vân Yên.
Khi Vân Phượng đến đây đã mang theo Liễu Như Nguyệt.
Vân Yên mang theo Cơ Ngân đến đây cũng là hợp lý.
Nhắc đến Vân Phượng, cô ta đã đến Vân gia từ mấy ngày trước, chẳng qua là không ra đón mà thôi.
Cô ta không ra ngoài, cũng không để cho Liễu Như Nguyệt ra ngoài.
Đối với chuyện này, người của Vân gia cũng chỉ có thể thở dài, tỷ muội nhà này đã có ân oán từ rất lâu.
Vừa bước vào trong phủ đệ Vân gia thì hai mắt Triệu Bân đã sáng lên.
Vân gia là một gia tộc lớn, phủ đệ không hề nhỏ hơn Sở gia, bên trong phủ đệ có không ít bảo bối trân quý, kỳ hoa dị thảo khiến cho hắn không ít lần nổi lên bệnh nghề nghiệp. Không cần lâu, chỉ cần cho hắn thời gian một nén nhang thì hắn liền có thể dọn sạch Vân gia, nghĩ đến đây hắn liền bất giác nở một nụ cười quái dị.
Các trưởng lão Vân gia thấy hắn cười thì đều nhướng mày, không biết hắn đang nghĩ gì mà trông hạnh phúc đến như vậy.
Vân Yên thấy hắn cười thì liền trừng mắt, cô ta rất hiểu đồ nhi của mình, hiển nhiên là cái tên này đang chẳng nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp.
Trong đại điện Vân gia cũng đã chật cứng người.
Vân Thương Huyền, lão tổ Vân gia cùng với Vân Chiến Thiên, trưởng tộc Vân gia, đều có mặt ở đây.
Ngoài ra còn có không ít trưởng lão và thái thượng trưởng lão vừa xuất quan.
Cảnh tượng long trọng như vậy khiến cho ngay cả Vân Yên cũng cảm thấy kinh ngạc, năm nay cô ta về nhà lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy sao?
Nhưng ngẫm lại thì cô ta cũng cảm thấy bình thường.
Động tĩnh không lớn thì không xứng với danh tiếng của Thánh tử Thiên Tông!
Có được một đệ tử như vậy, thân làm sư phụ như cô ta cũng cảm thấy vui mừng.
Triệu Bân đi theo bên cạnh Vân Yên, sau khi bước vào đại điện thì hắn liền nhìn quanh một vòng, thấy nội tình của Vân gia quả nhiên rất mạnh mẽ! Tính cả Vân Thương Huyền và Vân Chiến Thiên thì toàn Vân gia có tổng cộng bốn cường giả Chuẩn Thiên, ngoài ra còn có rất nhiều cường giả Địa Tạng đỉnh phong. Cuối cùng ánh mắt của hắn rơi vào người Vân Thương Huyền, ông nội của Vân Yên, tuổi tác của lão ta đã quá cao, khí huyết khô cạn còn bộc phát ra tử khí lúc ẩn lúc hiện, dường như không còn sống được bao lâu nữa.
"Bái kiến các vị tiền bối", Triệu Bân lễ phép chắp tay thi lễ.
"Không cần đa lễ", Vân Thương Huyền ôn hòa mỉm cười, có vẻ rất vừa mắt Triệu Bân. Lão tổ Vân gia cũng là một tướng quân từng dẫn binh đánh giặc cho nên đối với những tiểu bối dám lên chiến trường đều đặc biệt coi trọng, mà Cơ Ngân còn là một nhân tài hiếm có, trong trận chiến ở biên quan đông nam hắn đã tru sát trăm vạn đại quân địch, danh chấn bát hoang!
"Quả là tuổi trẻ tài cao", Vân Chiến Thiên cười lớn, mạnh mẽ vỗ vỗ vai Triệu Bân. Vân Thương Huyền xem trọng Triệu Bân, ông ta lại càng xem trọng Triệu Bân hơn, tên nhóc này chính là một yêu nghiệt ngàn năm khó gặp.
Ngay cả Vân Thương Huyền và Vân Chiến Thiên còn như vậy thì đừng nói tới các trưởng lão khác.
Đặc biệt là mấy thái thượng trưởng lão đều đang vây quanh Triệu Bân, người sờ cằm người vuốt râu, nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới như đang xem khỉ. Có mấy lão già không đứng đắn còn vươn tay ra nắn bóp tay chân của Triệu công tử, muốn nghiên cứu thử xem cái tên này rốt cuộc là cái giống gì mà lại có thể xuất sắc đến như vậy?
"Tên nhóc này đã có thê tử chưa?"
"Để lão phu giới thiệu cho ngươi một cô nương".
"Đảm bảo ngươi sẽ hài lòng".
Lớp người già hết sức ồn ào náo nhiệt.
Triệu Bân lúng túng, sự nhiệt tình của Vân gia khiến cho hắn cảm thấy rất mất tự nhiên.
Vân Yên thì lại càng lúng túng và mất tự nhiên hơn, mấy lão già này đều vây quanh Triệu Bân, hiển nhiên đã đá cô ta sang một bên.
Khụ!
Vân Thương Huyền ho khan một tiếng, ý tứ rất rõ ràng, không được dọa lớp trẻ.
Các trưởng lão cười khan, chủ yếu là bởi vì bọn họ lần đầu tiên mới được nhìn thấy một yêu nghiệt thiên tài cho nên nhất thời nhịn không được tò mò.
Triệu Bân lúc này mới ngồi xuống, vẫn quan sát trái phải giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hắn đang tìm thứ gì? Tất nhiên là tìm người.
Tìm ai? Tìm Vân Phượng.
Hắn ngàn dặm xa xôi đến đây chính là vì muốn tìm Vân Phượng, khó khăn lắm mới đợi được cơ hội cô ta ra khỏi Thiên Tông, cô ta nhất định phải bị tiêu diệt, nếu như hắn bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này thì chỉ có quỷ mới biết khi nào Vân Phượng sẽ ra khỏi Thiên Tông lần nữa. Chuyện này không thể trì hoãn thêm được.
Vừa nhắc tới Vân Phượng thì Vân Phượng đã đến.
Cùng đi với cô ta còn có Liễu Như Nguyệt.
Nhìn thấy Vân Phượng, nụ cười trên mặt Vân Yên liền biến mất.
Thậm chí ánh mắt của cô ta còn trở nên hết sức lãnh đạm. Cô ta sẽ không bao giờ nở nụ cười với Vân Phượng.
Lại nhìn sang Triệu Bân, ngoài mặt tuy hắn không thể hiện thái độ gì nhưng bên trong lại ẩn chứa sát khí tiềm tàng.
Trong chớp mắt hắn đã có ý định ra tay, chỉ tiếc là chưa đúng lúc.
Không vấn đề gì.
Hắn đã tới đây thì Vân Phượng chắc chắn sẽ phải chết.
Vân Phượng tỏ vẻ thờ ơ, không thèm nhìn tới Vân Yên và Triệu Bân.
Liễu Như Nguyệt thì vẫn phải cúi đầu trước Vân Yên, dù sao cô ta cũng chỉ là một hậu bối.
Triệu Bân cũng phải làm điều tương tự.
Bầu không khí đang náo nhiệt đột nhiên lại trở nên hết sức áp lực.
Vân Thương Huyền và Vân Chiến Thiên đều thầm thở dài trong lòng, trong gia tộc chuyện gì cũng tốt, chỉ có Vân Yên cùng Vân Phượng là có khúc mắc với nhau vì một vụ huyết án năm xưa, Vân Yên đến nay vẫn còn hận Vân Phượng, không ai có thể giải quyết được.
"Đừng đứng đây nữa, yến tiệc đã chuẩn bị xong rồi".
Thật lâu sau mới nghe thấy có trưởng lão Vân gia cười nói.
Những trưởng lão khác cũng cười, bầu không khí ngột ngạt đến như vậy thật khiến cho người ta không quen.
Hoa viên của Vân gia đã bày ra tiệc rượu.
Đây là tiệc của gia tộc, ngoại trừ Triệu Bân và Liễu Như Nguyệt thì cũng không có người ngoài nào khác.
Nhưng bữa tiệc gia tộc này cũng chính là bữa tiệc chia tay lão tổ Vân Thương Huyền, tuổi thọ của lão sắp kết thúc, chỉ còn sống được vài ngày nữa cho nên lão muốn gấp rút tiếp viện biên quan. Bản thân lão từng làm tướng quân cho nên cũng có tình cảm đặc biệt đối với chiến trường, quyết phải được chết oanh oanh liệt liệt chứ không cam lòng chết già ở nhà, lão muốn trước khi chết được xung trận thêm một lần nữa.
Chiến trường là nơi chôn thân tốt nhất của lão.
Triệu Bân hết sức kinh ngạc và tôn trọng Vân Thương Huyền, ý chí của lão quá mạnh mẽ, đúng là một đại hán tử.
Hắn bất giác lại nghĩ đến sư phụ của Sở Lam, trước khi chết cũng muốn xung trận chiến trường, một đi không trở lại.
Đều là lão tướng quân.
Đều vô cùng đáng kính.
"Ông nội, không được đi", lần đầu tiên Vân Yên và Vân Phượng đồng thanh nói.
"Ý của ta đã quyết", Vân Thương Huyền mỉm cười nói.
Vân Chiến Thiên muốn nói lại thôi.
Ông ta cũng là một tướng quân cho nên rất hiểu tâm tình của cha mình.
Chiến trường là một nơi rất kỳ quái, khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.
Đợi đến khi tuổi thọ của mình sắp tận thì ông ta cũng sẽ giống như cha của mình vậy, sẽ xung trận chiến trường giết địch một lần nữa.
Đã là một người lính thì ai cũng muốn được chết oanh oanh liệt liệt.
"Lão tiền bối, vãn bối kính người".
Triệu Bân nâng chén rượu chân thành nói.
Một chén rượu này đối với hắn có hai ý nghĩa, một là vì hắn tôn trọng lão tướng quân, hai là vì hắn muốn bồi tội trước với lão tướng quân, bởi vì một trong hai cháu gái của lão ta không lâu sau đó nhất định sẽ bị hắn giết chết.
Tôn trọng thì tôn trọng.
Nhưng nợ máu cũng không thể quên, hắn nhất định phải giết được Vân Phượng.