"Ngươi muốn rời đi sao?", Nhan Như Ngọc trở tay không kịp, ngọn lửa trong đôi mắt đẹp trong chốc lát hoàn toàn biến mất.
"Ta vẫn còn nhiều việc quan trọng phải làm".
"Vậy để ta... tiễn ngươi", Nhan Như Ngọc khẽ cắn môi nói.
Thành thật mà nói, cô ta còn muốn Cơ Ngân ở lại lâu thêm hai ba ngày nữa.
“Thánh nữ, Thánh tử Hỏa Long đang ở đây”, khi đi ngang qua hoa viên, có một lão già tiến về phía họ nói.
Nhan Như Ngọc ậm ừ, nét mặt không chút thay đổi.
Triệu Bân nghe thấy vậy thì trong lòng cũng suy nghĩ một chút.
Thánh tử Hoả Long có thanh danh hiển hách, Triệu Bân cũng đã từng nghe qua, hắn ta là người của một gia tộc siêu lớn ở nam vực.
"Ngọc nhi muội".
Vừa đi ra hoa viên thì họ đã nghe thấy tiếng gọi.
Hắn ta là một thanh niên áo bạc có diện mạo hiên ngang, khí tức uy nghiêm, sức mạnh dồi dào, nếu nghe kỹ còn có thể nghe được tiếng rồng ngâm, không cần phải nói, hắn ta chính là Thánh tử Hỏa Long. Hắn ta quả thật rất mạnh mẽ, có huyết mạch đặc biệt vô cùng bá đạo.
"Nam vực có nhiều nhân tài".
Triệu Bân lẩm bẩm, căn cơ tu luyện của tên này đã tới chỗ tắc nghẽn.
Chỗ tắc nghẽn của hắn ta tất nhiên là cảnh giới Chuẩn Thiên, chỉ còn thiếu một chút cơ duyên để đột phá.
Nhan Như Ngọc ở bên cạnh chỉ cười nhạt một tiếng.
"Vị này là...", ánh mắt Thánh tử Hỏa Long rơi vào người Triệu Bân.
“Một người bạn cũ”, Nhan Như Ngọc khẽ nói.
“Đã có thể là bạn cũ của Ngọc nhi muội thì chắc chắn không phải là người tầm thường”, Thánh tử Hỏa Long ngay lập tức nở nụ cười nói nhưng trong ánh mắt của hắn ta khi nhìn Triệu Bân lại tràn đầy địch ý.
"Cáo từ".
Triệu Bân chắp tay chào rồi lại bước nhanh hơn.
Nhan Như Ngọc bất giác tiến lên một bước, khẽ mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời, trong lòng cảm thấy mất mát khó tả, thậm chí cô ta còn nhìn về phía Triệu Bân rời đi thật lâu cũng không chớp mắt.
Thánh tử Hỏa Long nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt có chút khó coi.
Hắn ta không phải là kẻ ngốc, chỉ cần liếc nhìn liền có thể phát hiện manh mối, nguyên nhân là do phát hiện cho nên hắn ta mới khó nén được tức giận. Ông đây có điểm nào thua kém hắn, người đã đi rồi mà muội vẫn nhìn không chớp mắt, xem Thánh tử ta đây chỉ là vật bày trí thôi hay sao?
Cho dù đang hết sức tức giận nhưng hắn ta cũng không để lộ ra ngoài, chỉ cười nhẹ nói: "Ngọc nhi muội?"
Suy nghĩ bị gián đoạn, Nhan Như Ngọc lúc này mới không nhìn theo Triệu Bân nữa, trở lại với vẻ mặt lãnh đạm.
Thái độ của cô ta lần này đã chọc giận Thánh tử Hỏa Long một lần nữa khiến cho sự tức giận lộ rõ trên mặt hắn ta.
Trong chớp mắt hắn ta ngoái đầu nhìn lại, liếc sang một bên.