Chính vì đã đoán ra được nên hai người mới có phản ứng như lúc này, khuôn mặt ngập tràn sự khó tin.
Triệu Bân không trả lời, giáng cho mỗi người một chưởng, đánh ngất tại chỗ. Vốn dĩ hắn không muốn để hai lão già này biết thân phận Cơ Ngân của mình nhưng bọn họ chạy quá nhanh nên hắn chỉ còn cách giơ cung bắn, dùng đại chiêu thôi.
Đến lúc này, hiện trường mới yên tĩnh lại.
Người Mộ gia há mồm trợn mắt, có được nhãn giới cao như lão tổ Mộ gia đã biết được thân phận của Triệu Bân, lĩnh vực cảnh giới Địa Tạng, ngoại trừ Thánh tử Thiên Tông, còn ai có thể bắn ra được mũi tên mạnh bạo đến như thế, nhưng rõ ràng Cơ Ngân đã bị cuốn trôi ở cấm địa Biển Chết rồi mà, chuyện này đã truyền khắp đất nước, sao vẫn còn sống được?
“Tiểu tử, là ngươi sao?”
Kiếm Nam ngơ ngác, Chiêu Tuyết cũng há miệng bàng hoàng.
Chuyện Cơ Ngân bị cuốn trôi ở Biển Chết đã gây chấn động khắp nơi, sao bọn họ không biết cho được. Để tránh bọn họ chạy lung tung, Thiên Tông còn hạ lệnh cấm túc, đặc biệt là người trên đỉnh Thanh Vũ, không ai được phép xuống núi, một tháng trời mới bác bỏ lệnh cấm. Hai người đã chuẩn bị sẵn, sau khi thăm gia đình xong sẽ đi về phía Nam.
Chưa từng nghĩ, tên nhóc này vẫn còn sống.
“Sao thế, mới vài tháng không gặp đã quên ta rồi sao?”
“Con mẹ nó, ông đây đây tưởng ngươi chết rồi!”, Kiếm Nam chửi thề, vô cùng kích động, còn đấm Triệu Bân một cái, Chiêu Tuyết cũng mừng đến rơi lệ. Khoảnh khắc này, cô ta rất muốn có một cái ôm.
Niềm vui…
Luôn đến lúc con người không ngờ tới.
“Chàng trai trẻ, cảm ơn đã ra tay cứu giúp”, lão tổ Mộ gia tiến tới, người Mộ gia cảm kích vô cùng.
“Tiền bối, thành Mộ Quang đã không còn an toàn nữa”, Triệu Bân nói.
Tất cả mọi người đều hiểu ý của câu nói này, động đến Đại Tế Ti, còn giết người của bọn họ, Ân Trú sẽ bỏ qua sao? Chẳng mấy ngày sau chắc chắn sẽ có người tới nữa, truy cùng diệt tận Mộ gia. Đương nhiên, bọn họ có thể kiện lên hoàng tộc với Thiên Tông, nhưng Đại Hạ sẽ vì một gia tộc nhỏ mà trừng phạt Ân Trú? Mà nếu có phạt thì chắc cũng chẳng đến mức xử tử. Ân Trú là một kẻ tàn độc, có thù ắt báo, động đến người của lão ta, chẳng ai có kết cục tốt đẹp. Vậy nên, lão ta sẽ tha cho Mộ gia chắc?
“Có một nơi rất an toàn”.
“Nếu Mộ gia không chê thì có thể tới đó lánh nạn”.
Triệu Bân mỉm cười nói, cầm linh dược để trị thương cho mọi người.
“Chỗ nào?”
“Núi Bất Tử”.
Vừa nghe thấy vậy, mấy người lớn tuổi Mộ gia đều chau mày, hiển nhiên bọn họ đều đã từng đến núi Bất Tử, nhưng cảm thấy không có gì đặc biệt! Nếu cố tìm ra sự đặc biệt chắc chỉ có là nhiều đồi núi thôi, cũng cả vạn đỉnh.
“Ta tin”.
Chiêu Tuyết và Kiếm Nam đồng thanh đáp, tin Triệu Bân vô điều kiện.
Triệu Bân mỉm cười, tin ta là đúng rồi.