Hắn ta là đại đệ tử chân truyền của Thượng Dương: Lệ Xương.
Không hổ là đại đệ tử, hắn ta quả nhiên cũng có chút đạo hạnh, một chưởng của hắn ta không chỉ đánh bay quan tài đá mà sau đó hắn ta còn rút kiếm ra nhanh như chớp chém bay Triệu Bân. Chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều nhướng mày, đảo Thượng Dương quả nhiên ngọa hổ tàng long, chỉ một đệ tử của Thượng Dương mà cũng có thực lực cường đại như vậy.
"Chính là hắn ta".
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thương Khung nheo mắt lại.
Ánh mắt của Diêm La Mặt Quỷ bên cạnh ông ta cũng lóe sáng, bọn họ tuyệt đối không nhận nhầm, cánh tay đẫm máu ở Nhan gia có khí tức không khác gì khí tức của Lệ Xương ở đây, cánh tay bị chặt đứt mặc dù đã được tái tạo hơn nữa còn được Lệ Xương che giấu khéo léo nhưng vẫn không tránh được sự quan sát của hai người bọn họ.
"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt".
"Không uổng công lão phu tới đây".
Cả hai thầm cười lạnh trong lòng.
Người ở đảo Thượng Dương thật sự rất cao tay! Chạy đến Nhan gia cướp bảo bối nhiều năm như vậy nhưng lại không có ai hay biết.
Bây giờ bọn chúng lại ỷ thế hiếp người, bắt ép Nhan gia phải liên hôn. Chắc chắn Lâm Nhung không chỉ muốn cưới thánh nữ Nhan gia đơn giản như vậy, nhìn công pháp quỷ dị và tà ác mà Lâm Nhung đang tu luyện, chỉ sợ thứ mà hắn ta thật sự muốn chính là huyết mạch của Nhan Như Ngọc.
Nhưng chuyện đó bây giờ cũng không quan trọng.
Chuyện quan trọng là bọn họ đã tìm được chủ nhân của cánh tay.
Nói cách khác, cái hộp sắt cuối cùng đang nằm trên đảo Thượng Dương này.
Diêm La Mặt Quỷ vẫn rất bình tĩnh bởi vì hắn ta không biết cái hộp sắt là thứ gì nhưng Thương Khung thì đang rất phấn khích, suýt chút nữa còn nhảy dựng lên. Bát Bộ Phù Đồ sắp tề tựu đầy đủ, Ma quân cũng sắp có thể sống lại.
"Trời ạ! Hóa ra là Lệ Xương".
"Đảo Thượng Dương còn có một người như vậy sao, sao ta chưa từng gặp qua?"
"Đó là đại đệ tử của Thượng Dương chân nhân, người có triển vọng trở thành cường giả Thiên Võ nhất trong Nam Vực".
"Nghe đồn hắn ta đã từng giết một cường giả Thiên Võ".
Trong chớp mắt những tiếng kinh ngạc liên tục vang lên, những người lần đầu tiên đến Nam Vực tất nhiên là không nhận ra được người trên kia,nhưng những người đã sống ở Nam Vực lâu năm thì đều biết, Lệ Xương không phải cường giả Chuẩn Thiên bình thường, hắn ta là đồ nhi được Thượng Dương chân nhân kỳ vọng rất cao, cũng là người sẽ kế thừa y bát của lão ta, chiến lực sâu không lường được.
Ầm!
Triệu Bân định thân, lại giẫm nát mặt đất.
Mặc dù hắn đã bị một kiếm trảm lui nhưng khuôn mặt của hắn vẫn xám như tro tàn, trong mắt không có một tia cảm xúc nào.
"Ngươi còn chưa có tư cách để sư tôn ta đích thân động thủ".
Lệ Xương thản nhiên nói, hắn ta chậm rãi bước tới, mỗi bước đi đều rất nặng nề khiến cho đại địa chấn động, mỗi bước đi đều mang khí thế dâng trào. Hắn ta đã hai trăm tuổi nhưng khí huyết vẫn dồi dào, chỉ có quỷ mới biết được huyết mạch đặc biệt của hắn ta là gì mà quanh thân hắn ta còn có dị tượng diễn hóa. Đừng nói thế nhân, ngay cả Thương Khung cũng không nhìn ra. Nghe nói Nam Vực ngọa hổ tàng long, quả nhiên không sai chút nào.
"Thật mạnh mẽ!"