Ít nhất thì ông ta còn xác định rằng sư phụ Triệu Bân là Hoàng tộc Đại Hạ.
“Thiếu gia, có người của phủ thành chủ đến tìm”.
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên có người gọi bên ngoài, nghe giọng thì là Võ Nhị.
“Phủ thành chủ?”
Triệu Bân giả vờ ngạc nhiên, buông kiếm Long Uyên xuống, đứng dậy đi ra.
Nói là có người tìm, thực chất người ta đã đi vào trong tiểu viện rồi.
Nhìn qua thì chính là lão già Vong Cổ, ăn mặc rất đường hoàng, một tay chắp sau lưng, nhìn trái ngó phải, hậu viện này bố trí cũng khác lạ thật.
“Là người của phủ thành chủ thật sao?”
“Không giả được đâu, ta đừng đến phủ thành chủ và gặp lão già này rồi”.
“Cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, thế mà lại đích thân tới đây”.
Nhóm Lỗ Mãng tụm lại bàn tán.
“Tiền bối tìm ta?”
Triệu Bân đến, vẫn giả điên giả ngốc như cũ, thực chất thì đã sớm có dự liệu.
Diễn trò à, hắn là dân chuyên đấy.
Đành chịu thôi, đều là vì sinh tồn cả, không lừa lọc không được mà!
“Triệu thiếu gia, có chút chuyện cần nói ấy mà”.
Lão già Vong Cổ chắp tay nói, cười khà khà.
“Tiền bối, mời bên này”.
“Mời thiếu gia”.
Có lẽ là do trùng hợp nên khi quay người, lão Vong Cổ lại nhìn thấy ông già mặc áo vải thô xuyên tường đi ra khỏi phòng của Triệu Bân.
“Là ông ta”.
Chỉ qua một ánh nhìn mà lão già Vong Cổ đã bước lỡ một nhịp, suýt thì ngã.
“Là sao, sao ông ta lại ở đây”.
Lão già Vong Cổ kinh ngạc trong lòng, dường như là nhận ra ông già mặc áo vải thô. Chính vì nhận ra cho nên mới không thể tin nổi, dẫn đến thất thố.
“Đáng sợ cỡ đó sao hả”.
Thấy vậy, Triệu Bân không khỏi liếc ông già mặc áo vải thô một cái. Từ đầu đến cuối ông ta chẳng nhìn sang bên này tí nào, nhưng xem thái độ của lão già Vong Cổ thì cũng biết thân phận ông già mặc áo vải thô không tầm thường.
Nếu không sẽ chẳng sợ đến như vậy.
“Tiểu hữu, xin mạo phạm hỏi một câu, vị ban nãy là?”
“Trưởng lão danh dự của Triệu gia ta đó”.
“Trưởng lão danh dự?”, lão già Vong Cổ nuốt nước bọt.
Trưởng lão danh dự này đúng là chấn động thật.
Người khác thì không biết, nhưng lão ta đương nhiên biết, cho nên mới kinh ngạc như vậy.
“Không lẽ là có giao tình với sư phụ của Triệu Bân ư?”
Lão già Vong Cổ đã đứng vững, suy nghĩ vô tận, cho là mình đã đoán đúng. Nếu như không có giao tình thì với thân phận của ông già mặc áo vải thô, sao có thể đến Triệu gia làm trưởng lão danh dự được chứ. Thành chủ mà gặp ông ta còn phải cung kính nữa kìa!
“Tiền bối, mời”.
Triệu Bân mỉm cười, cắt đứt dòng suy nghĩ của lão già Vong Cổ.
“Ừ ừ”.
Lão già Vong Cổ cười khan, không dám chậm trễ. Sau đó họ đi vào nhã gian, Triệu Bân chưa ngồi, lão ta cũng chẳng dám ngồi.
“Không biết tiền bối tìm ta có chuyện gì?”
Triệu Bân mỉm cười, mời trà lão ta như một hậu bối thực thụ.
“Ta nhận ủy thác của sư tôn ngươi, đưa vật này đến”.
Lão già cười nói, đưa tờ giấy bùa trống rỗng ra.
“Ông gặp sư phụ của ta sao?”, Triệu Bân giả vờ kinh ngạc.
“Có vinh hạnh được gặp”, lão già Vong Cổ cười ha ha: “Đúng là lão phu mờ mắt, hóa ra ngươi lại là đồ nhi của một người Hoàng tộc đó, thất kính quá”.
“Tiền bối xin đừng nói cho ai biết nhé”.
Triệu Bân cười khan, diễn nhập tâm vô cùng.
“Ta hiểu mà”.
Lão già Vong Cổ cũng cười khà khà.
Sau đó thì nói thêm vài câu nữa.
Lão già Vong Cổ hỏi những câu y hệt ông già mặc áo vải thô, nào là tên cùng phong hào của sư phụ, Triệu Bân cũng trả lời giống trước.
Lão ta đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Trước khi đi, lão ta còn nhìn sang lầu các của ông già mặc áo vải thô. Trùng hợp là lão ta lại nhìn thấy Bạch Nhật Mộng, sau đó sắc mặt liền hơi thay đổi. Lúc lão ta đi người đã đẫm mồ hôi, tự hỏi thế giới này bị làm sao vậy, tự nhiên thành Vong Cổ lại có nhiều nhân vật trâu bò đến thế này. Lão ta phải nhanh chóng về bẩm báo thành chủ thôi, Triệu gia này không đơn giản chút nào!
“Có phải ta đã nhặt được báu vật không nhỉ?”
Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn sang lầu các đó. Từ thần sắc của lão già Vong Cổ, có thể thấy địa vị của Bạch Nhật Mộng tuyệt đối không kém hơn thành chủ.
Soạt!
Lúc hắn nhìn thì Bạch Nhật Mộng đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, tốc độ như hồn ma.
“Tốc độ nhanh thật”.
Triệu Bân kinh ngạc trong lòng, cảnh giới Chân Linh tầng tám lại có thân pháp cỡ này.
“Ông già nói ngươi đánh nhau rất giỏi”.
Bạch Nhật Mộng ngẩng đầu, mắt to tròn nói với Triệu Bân.
“Tàm tạm thôi”.
Triệu Bân đáp lại, ít nhất hắn chưa thua ai cùng cấp bao giờ. Luận về chiến tích thì cũng không tệ đâu, hắn cũng đã giết được hai gã cảnh giới Huyền Dương rồi đó.
“Ta cũng đánh nhau giỏi lắm, đánh nhau với ta không?”
Cô nhóc ngây thơ nói, nhìn thế nào thì cũng cực kỳ vô hại.
“Cảnh giới Chân Linh tầng tám mà đánh Chân Linh tầng một là ta á”
Triệu Bân đánh giá Bạch Nhật Mộng, lại nhìn huyết mạch của cô nhóc, rất bất phàm.
“Ta không động chân nguyên”.
“Vậy không được đâu”.
“Ta thắng thì ngươi đưa tiền cho ta”.
Cô bé nói rất nghiêm túc, lúc nói đến tiền hai mắt còn sáng lên.
“Thế nếu ta thắng thì sao?”, Triệu Bân cười hỏi.
“Ngươi thắng không nổi đâu”.
“Vớ vẩn, ta đánh nhau hơi bị giỏi”.
Bạch Nhật Mộng không đáp nữa mà giơ nắm đấm lên, hít thở.
Hây!
Triệu Bân không cười nữa, bắt đầu khởi động chân nguyên.
Bùm! Bốp!
Hai người cùng động, một nắm đấm nhỏ với một chưởng Uy Long.
Oa!
Sau đó, người trong sân toàn bộ ngẩng đầu lên, hai mắt di chuyển từ trái qua phải, là tiễn Triệu Bân bay từ tiểu viện ra khỏi cửa hàng binh khí.
Rất rõ ràng.
Hắn bị Bạch