“Ngông cuồng xằng bậy như thế, không sợ hoàng tộc xử phạt?”, Mộ Chiêu Tuyết nhìn họ đầy phẫn nộ.
“Một đệ tử Thiên Tông tép riu thôi mà, lắm lời!”, Hắc Sơn lão quỷ “hừ” một tiếng rồi lườm Mộ Chiêu Tuyết. Ánh mắt của cao thủ chuẩn Thiên vẫn có khả năng uy hiếp nhất định, làm Mộ Chiêu Tuyết lại hộc máu.
“Lão già khốn kiếp, ông đáng chết!”, Kiếm Nam lóe lên ánh mắt lạnh lẽo, tuy rằng trước đó hắn ta từng qua lại với nhiều cô gái, nhưng tên này rất bảo vệ vợ. Đả thương Chiêu Tuyết chính là chạm vào vảy ngược của hắn ta. Mộ gia gặp nạn không nằm trong dự tính của hắn ta, nếu sớm biết Mộ gia có kiếp nạn này, hắn không ngại đưa cả đống cường giả tới. Chính vì không ngờ tới nên đêm nay mới bị kẻ khác khống chế, bị đánh mà không kịp trở tay.
“Tiểu bối, lá gan to gớm nhỉ!”, Bạch Sơn lão quỷ tỏ ra dữ tợn.
“Chớ đả thương người khác, ta đưa”, lão tổ Mộ gia vội vàng nói.
“Muộn rồi, lão phu mất kiên nhẫn rồi”, Hắc Sơn lão quỷ quát.
“Giết cho ta!”
“Không chừa kẻ nào!”
Bạch Sơn lão quỷ càng hung tàn hơn, thẳng thừng hạ lệnh đồ sát.
Đùng!
Lão ta vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng nổ.
Sau đó, mười mấy bóng người bay thẳng vào trong, tất cả đều là hắc y nhân trước đó còn canh chừng trước phủ đệ. Người ra tay thì tất nhiên là Triệu Bân rồi, đến sớm không bằng đến đúng lúc, mấy kẻ này làm phản rồi.
Mộ gia thấy vậy mà bỗng chốc sững sờ, có người tới giúp ư?
Hắc Sơn và Bạch Sơn lão quỷ thấy thế cũng đồng loạt quay đầu.
Đập vào mắt là một bóng người như ma quỷ từ bên ngoài bước vào, mặc một bộ đồ đen, đeo mặt nạ đầu quỷ, không thể nhìn thấy dung mạo, không nhận ra lai lịch, chỉ biết khí tức lượn lờ, chỉ biết sát khí ngút trời. Những nơi hắn đi qua đều bị đóng băng từng tấc một, cảm giác lạnh lẽo như từ địa ngục thổi thốc tới nhân gian, dù cách rất xa cũng không khỏi run rẩy.
“Hai vị, đội hình hùng hậu quá nhỉ”, Triệu Bân hờ hững mở lời, giọng nói có vẻ già nua.
“Các hạ là ai?”, Hắc Sơn lão quỷ thoáng nheo mắt, phải hỏi ra “xuất xứ” của đối phương để còn về bẩm báo với Đại Tế Ti, đợi khi “dọn dẹp” xong Mộ gia thì đối tượng tiếp theo sẽ là gia tộc của kẻ này. Dám đả thương người của Đại Tế Ti, dám động tới chuyện của Mộ gia, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Tên tuổi không quan trọng, quan trọng là, đêm nay hai người khỏi cần đi nữa”, Triệu Bân nói.
“Khẩu khí ghê gớm đấy!”, Bạch Sơn thét lên, vung cánh tay, một con huyết long gầm gào lao ra.
Triệu Bân nhìn cũng chẳng buồn nhìn, vung một luồng kiếm khí chém chết huyết long.
Bạch Sơn lão quỷ nhanh như cắt, lao tới trước mặt hắn, bàn tay khô khốc định túm đầu Triệu Bân, giữa các ngón tay có hoa văn chữ Triện, nhất là lòng bàn tay, thậm chí còn có cả xoáy lốc đang chuyển động.
Thế nhưng, những thứ này mãi mãi không đủ dùng.
Triệu Bân di chuyển, nhẹ nhàng tránh được, dùng đòn Hám Sơn quyền để hất tung lão ta.