Sao thế giới lại có nhiều tà ma đến thế, đến cả Phật với lục căn thanh tịnh mà vẫn có tà niệm. Hơn nữa, lúc sinh thời còn là một vị Phật vô cùng lợi hại, nếu không thì cũng không thể nào đi ngược lại ý trời làm cho Ma Khôi và Thân Dung sống lại.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Có một nhân vật như thế tồn tại, đến ngủ cũng không thể ngon giấc.
Bỗng nhiên, mấy tì nữ nối đuôi nhau bước vào, mỗi người một mâm ngọc với đầy ấp thức ăn ngon, trong đó có một người ôm theo thau to, cơm đơm đầy ăm ắp.
“Ăn đi”.
Long Phi liếc mắt nhìn Triệu Bân.
Triệu Bân tằng hắng, cô gái này cũng đúng là hiểu lòng người.
Cơm của hoàng cung trắng tinh ngon miệng thế nhưng hai mẹ con lại chẳng động chén đũa, chỉ ngồi nhìn hắn ăn
“Tiền bối, Diệu Ngữ thế nào rồi?”
Triệu Bân vừa lùa cơm vừa hỏi.
Hoàng phi khẽ lắc đầu, bà ấy đã tra cứu rất nhiều sách cổ bí văn nhưng đến nay vẫn phải bó tay.
Sau bữa cơm, Triệu Bân hối hả rời khỏi hoàng cung.
Hắn nhân lúc trời vẫn còn sáng để đến lầu xanh.
Hồ Lai vẫn còn ở đó uống rượu hoa, không chừng tối nay sẽ ngủ lại đó luôn.
Đao Vô Ngân không có mặt trong căn phòng trên cùng của lầu xanh.
Triệu Bân cầm kính viễn vọng, lén lút quan sát Hình Tháp.
Vận may của hắn không tồi, có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của mẹ ở bên kia, bà ấy vốn đang nhìn về phương nam nhưng vì cảm nhận được ánh nhìn của hắn nên mới trông sang hướng này, máu mủ tình thân thỉnh thoảng còn nhạy bén hơn cả trực giác.
Vù!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, có bóng người đi vào.
Là Huyễn Mộng, cô ta cố tình đến để tìm Triệu Bân, đúng thật là hắn đang ở đây.
“Tin tức đáng tin cậy đây, dạo này Ân Trú muốn luyện một lò đan dược”, Huyễn Mộng không nói lời thừa thãi.
“Đan dược gì?”, Triệu Bân không nhìn nữa.
“Chắc là đan Thiên Tâm năm vân”. Huyễn Mộng khẽ nói.
Mắt Triệu Bân sáng lên, hắn chưa từng nghe nói tới đan Thiên Tâm, càng không biết loại đan dược này dùng để làm gì, nhưng nếu như đã là đan năm vân thì sẽ khá tiêu tốn thời gian và tinh lực, một khi bắt đầu luyện là lại càng không thể nghỉ giữa chừng. Đây chính là cơ hội để hắn lẻn vào phủ Đại Tế Ti, trộm thẻ thông hành và đến Hình Tháp cứu mẹ.
Đây là một tin tốt!
Huyễn Mộng lại tỏ ra khá lo lắng.
Trong phủ Đại Tế Ti đâu đâu cũng là cạm bẫy, bất cẩn một cái là bỏ mạng ở đó ngay.
Nhưng cô ta biết mình không thể ngăn được Triệu Bân.
Một lúc lâu sau, cô ta mới lên tiếng: “Lại có rất nhiều sát thủ từ các nước tìm đến”.
“Chuyện này ta cũng đoán được”. Triệu Bân khoanh tay trầm ngâm, hắn vẫn còn đang suy nghĩ cách làm sao để cứu mẹ.
“Còn nữa, Diêm La Mặt Quỷ cũng đã đến”, Huyễn Mộng nói thêm.
Triệu Bân nghe thấy thì bất giác liếc qua: “Diêm La Mặt Quỷ là ai?”
“Sát thủ cấp chữ Thiên của La Sinh Môn”. Huyễn Mộng nói: “Nghe đồn hắn ta từng giết chết cảnh giới Thiên Võ. Năm xưa, Long Triều Đại Hạ nội chiến, Đại Hạ Hồng Tước cảnh giới Thiên Võ cũng suýt chết trong tay hắn ta”.
“Đánh giá cao ta thật đấy”.
Triệu Bân nghe xong thì chậc lưỡi xuýt xoa.
Trong khu rừng bên ngoài thành Vong Cổ, hắn đã gặp Hắc Bạch Vô Thường.
Mấy tháng trước, lúc ở mộ vua Âm Nguyệt, hắn đã gặp Thủy Hỏa Phán Quan.
Bây giờ lại có thêm một tên Diêm La Mặt Quỷ.
Lẽ nào lần sau môn chủ La Sinh Môn sẽ đích thân đến sao?
Xem ra các nước thật sự đã bỏ giá cao để lấy được mạng hắn, mời Diêm La Mặt Quỷ đến ám sát chắc phải rất tốn kém, thường thì các thế lực và truyền thừa bình thường không thể mời nổi sát thủ chữ Thiên.
Đến thì cũng đã đến rồi!
Vậy thì phải bẫy chết hắn.
Triệu Bân vuốt cằm, dụ hết sát thủ vào một rổ rồi tóm trọn ổ.
Trước đây hắn mượn mộ vua Âm Nguyệt.
Lần này thì núi Bất Tử có vẻ sẽ là nơi lý tưởng.
Nhân lúc trăng sáng, hắn ra khỏi lầu xanh.
Đồng thời hắn đã lẻn ra khỏi Đế Đô.
Trước khi đi, hắn còn đến sân nhỏ dắt theo quỷ đầu to.
So với Đế Đô thì thành Thiên Thu càng an toàn hơn.
Đại Bằng sải cánh bay cao giống như một tia sáng vụt qua bầu trời.
“Đưa ta đi đâu thế hả?”, quỷ đầu to ngoan ngoãn, khẽ lên tiếng hỏi.
“Một nơi tốt dành cho ngươi”, Triệu Bân cười nói.
Lúc hắn đến núi Bất Tử, vừa hay gặp một đám người đang đứng chửi thề nói tục.
Sau khi vào thành, hắn mới biết đó gia tộc nhà Kiếm Nam. Hắn đoán không sai, Ân Trú đã ra tay với nhà Tư Không, cũng may các cao thủ của thành Thiên Thu chi viện kịp nên mới không có thương vong.
Ai đến cũng không cự tuyệt!
Đấy là chiến lược của Triệu Bân.
Gió đã thổi, giông tố sắp đến.
Tình hình của Đại Hạ rất bất ổn, đoàn kết mới là con đường đúng đắn.
Trong thành có rất nhiều dị tượng.
Là dị tượng của Liễu Tâm Như, nàng lại tăng cấp, không chỉ bùng nổ sau khi tích tụ đủ, cả quá trình như có buff thêm vào vậy, điều này khiến mấy lão già không ngừng xuýt xoa, đến người có huyết mạch đặc biệt như bọn Phượng Vũ cũng phải ngượng ngùng.
“Đúng là một mầm cải thìa tươi ngon!”
Các trưởng lão thốt lên đầy cảm xúc.
Sau đó họ hướng mắt nhìn sang Triệu Bân, không cần nói thêm nửa vế sau, ai cũng hiểu cả.
Triệu Bân không đồng tình, lôi Hung Hổ ra.
Các cao thủ Ma gia thấy vậy thì mắt đều sáng rực.
Nếu họ không nhìn nhầm thì đây là Thái Thượng Hung Hổ, à, không đúng, nên nói là tàn hồn của Hung Hổ.
“Tiểu Hổ”.
Thương Khung là người kích động nhất, nghẹn ngào gọi “Tiểu Hổ”.
Còn cả Bất Diệt chiến kích, nó liên tục rung lên ù ù, đó là tọa kỵ của chủ nhân, sao nó có thể không biết.
Đáng tiếc, Hung Hổ chỉ còn tàn hồn.
Thần trí của nó cũng không trọn vẹn, trải qua thời gian dài dằng dặc, vật chủ liên tục thay đổi nên ký ức của nó đã mất gần hết, không hề có phản ứng gì trước tiếng gọi của Thương Khung và sự kêu gọi chiến kích.
“Có được nó công nhận hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi”.
Triệu Bân mỉm cười, đưa Tiểu Hổ qua cho Ma Tử.
Những người có mặt ở đó đều hiểu được ý của hắn, tên này đang muốn Ma Tử chăm sóc cho Tiểu Hổ để sau này làm vật chủ của nó.
Đấy là tạo hóa!
Hơn nữa, còn là tạo hóa không dễ gì có.
Ma Tử vô cùng kích động, chỉ có anh em tốt là thương hắn ta.
“Bọn ta đã quyết định giải quyết tộc Ma sơn”. Đại trưởng lão Ma gia nói.
“Tìm được sào huyệt của Ma sơn rồi sao?”, Triệu Bân chau mày.
“Lần theo dấu vết và đã tìm được vị trí của chúng”, Tam trưởng lão vuốt râu.
“Tốt lắm!”, Triệu Bân vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh.
Thành Thiên Thu của hắn bây giờ đã lớn mạnh, Ma gia, nhà họ Bạch, Mộ gia và nhà Tư Không, tất cả đều có rất nhiều người có sức chiến đấu đỉnh cao nên chắc việc giải quyết nhà Ma sơn sẽ không khó, quan trọng nhất là lão tổ của Ma sơn vẫn còn sống, cũng tức là Lục Ma tướng Thương Khung, Ma sơn là truyền nhân của ông ta.
Có lão tổ đích thân ra tay thì chắc không cần đánh cũng thắng.
Nếu thật sự không ổn thì đánh là đẹp!
Với lực lượng của bọn họ, diệt Ma sơn không phải chuyện khó gì.
“Chuẩn bị xong thì gọi ta”.
Triệu Bân mỉm cười và nói, sau đó đến đỉnh núi của Triệu gia.
Các lão tiền bối chụm đầu bàn bạc chiến lược, dù sao đối phương cũng nằm ở biên cương của Đại Hạ, tốt nhất không nên kinh động đến Trấn Ma Ti, một là không đánh, hai là đánh nhanh rút nhanh.
Triệu Bân đã lên núi đến bái tế cha mình.
Lúc hắn đến thì Liễu Tâm Như cũng ở đó, mỗi ngày nàng đều đến bái tế.