Triệu Bân giơ tay chỉ về một hướng xa xa.
Chủ yếu là do cứ điểm Ma quật cách mộ phần của mụ dạ xa khá gần, có thể tiện đường đến xem thử, người đã chết rồi vẫn có thể chạy ra ngoài được, nhất định phải xem xét đến cùng, có lẽ sẽ tìm thấy huyền cơ.
“Đi”.
Đại trưởng lão cất bản đồ đi, là người đầu tiên di chuyển.
Các cao thủ khác cũng đuổi theo, trước khi đi còn hủy thi diệt tích.
“Ta trông điển trai thế này mà tại sao không có ai chấm trúng ta thế nhỉ!”, suốt cả dường đi, Ma Tử không hề yên tĩnh một tí nào, cứ cầm cái gương nhỏ soi tới soi lui, khi thì dùng lược chải mái tóc dài của mình.
“Nếu ta là nữ ta sẽ gả cho ngươi".
Triệu Bân chắp tay, nói những lời sâu sắc.
Thấy không! Vào những lúc quan trọng nhất chỉ có huynh đệ là tốt thôi.
Thật ra hắn còn nửa câu chưa nói hết: Đến đêm động phòng ta sẽ thiến ngươi.
“Ta… Thích nữ tử”.
Ma Tử cũng hết sức thẳng thắn.
Hắn ta cũng có những lý tưởng lớn trong đời chứ: Đó là cố gắng hái thật nhiều rau xanh.
Triệu Bân không cho là đúng, lại im lặng suy nghĩ.
Sau đó suốt cả đường đi mọi người đều yên tĩnh đến lạ.
Hay có thể nói là mọi người đều đang điều dưỡng khí tức, uống linh dịch, lấy lại trạng thái tốt nhất trong thời gian ngắn nhất, vẫn còn trận chiến phía trước phải đánh, không đánh thì thôi, đã đánh thì phải giết cho bằng hết.
Bầu trời sao đầy u ám, mọi người dừng lại trước một dãy núi.
Đúng vậy, vẫn là dãy núi.
Điều này đã được bọn họ đoán trước, bởi vì những việc Ma quật làm đều không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, chẳng hạn như bắt người cướp của này, không thì đúc ao máu này, để Vương Dương hút sinh mệnh này, mấy hoạt động đó càng ít người biết càng tốt, sừng sâu núi thẳm, nơi chim còn chẳng thèm tới đẻ trứng sẽ là một lựa chọn tuyệt vời, cứ điểm bị tiêu diệt trước đó chính là minh chứng tốt nhất, bắt được nhiều người sống như thế, phải tìm một chỗ hẻo lánh giấu đi chứ!
Cứ điểm thứ hai này có lẽ cũng giống hệt như vậy.
Khỏi cần phải vào xem họ cũng biết trong đó có một địa cung, dùng để cất giấu tiền vàng châu báu, chắc chắn sẽ có thêm cái địa lao để giam giữ người.
Ngoài ra còn dùng để thu thập tình báo.
Phần lớn những nơi có người tụ tập, chẳng hạn như thành cổ hay trấn nhỏ đều sẽ có tai mắt của bọn họ, có được tin tình báo rồi thì truyền về cứ điểm, sau đó là báo cáo lên tổng bộ.
Điểm này thì hầu hết các truyền thừa của đất ma đều giống nhau.
Chẳng qua mạng lưới của Ma gia hoàn thiện hơn nhiều mà thôi, ai bảo họ là hậu duệ đời thứ chín của Ma tướng cơ chứ? Thăm dò tình báo chính là sở trường.
“Nơi này có cứ điểm ư?”
“Hoang vắng như thế, đừng nói là một bóng người, cả con chim cũng không thấy nữa là”.
“Không tìm lầm đó chứ!”
Các trưởng lão nói qua nói lại, họ đã đi xung quanh xem, không có gì kỳ quái cả.
“Đừng để bị vẻ ngoài của nó lừa”, đại trưởng lão thản nhiên nói.
“Sâu trong đó có một địa cung”, nhị trưởng lão bỏ thêm một câu.
“Lời lão đại nói chắc chắn không sai”.
Các trưởng lão cười ha hả, đều đuổi theo bước chân đại trưởng lão.
Triệu Bân và Ma Tử một trái một phải, vừa đi vừa quan sát.
Nhất là Triệu Bân, hắn lại tháo giày đi chân đất, đầu cứ xoay như trống bỏi, nhìn chỗ này ngó chỗ kia, khi lại ngước đầu lên quan sát màn trời đêm, nói chính xác hơn là xem tinh tượng.
Dãy núi này trông có vẻ hoang vu không có gì đặc biệt, thật ra lại che giấu càn khôn.
Càn khôn của nó chính là địa thế, cộng với tinh tượng và phong thủy, là một nơi rất tuyệt vời, nếu xây dựng phần mộ ở đây chắc chắn sẽ sinh ra bảo khí, Huyền Môn Thiên Thư có nói khi người lớn trong nhà mất đi thì phải chọn nơi mai táng cẩn thận, nó có thể tạo thành ảnh hưởng với số mệnh của thế hệ sau này.
Lời giải thích đó rất mơ hồ nhưng cũng có cái lý của nó.
“Cẩn thận, đừng đụng vào cấm chú”.
Đại trưởng lão nhấc hắc bào lên, dán bùa ẩn nấp, liên tục nhắc nhở suốt cả đường đi.
Khỏi cần lão ta phải nói, các trưởng lão Ma gia cũng đã lấy vũ khí ra, cẩn thận di chuyển, vào trong mới biết được sự khác thường của dãy núi này, trong chỗ tối có rất nhiều cấm chú, bất cẩn một chút thôi sẽ chạm vào báo động.
Chẳng biết qua bao lâu đại trưởng lão mới dừng lại, chỉ về một hướng xa xa.
Mọi người nhìn theo tay lão ta, có thể thấy hai ngọn núi sừng sững, tay đại trưởng lão chỉ vào một khu rừng rậm rạp giữa hai ngọn núi, thảm thực vật tươi tốt, cổ thụ che trời, một màu u ám.
“Địa cung nằm ở đó”, tam trưởng lão nói.
“E là không phải địa cung, có lẽ là một ngôi mộ cổ!”, Triệu Bân đột nhiên nói, hắn đã quan sát địa thế xung quanh, cũng ngẩng đầu xem tinh tượng, phối hợp với phong thủy nơi này, có lẽ bên đó chính là mộ phần.
"Cái đó mà cũng nhận ra được hả?”, nhị trưởng lão nhíu mày.
“Chỉ đoán thôi”, Triệu Bân cười ha hả.
“Ngươi đoán không sai”, đại trưởng lão cười nói: “Cứ điểm thứ hai của Ma quật đúng là một cổ mộ, là Ma quật chiếm tổ tu hú, trộm cổ mộ sau đó biến nó thành địa cung, chuyện này được khắc ghi trong kí ức của lục trưởng lão Ma quật”.
“Mộ của ai thế”, Triệu Bân thuận miệng hỏi.
“Có lẽ là một vương hầu nào đó thời Chiến Quốc”, đại trưởng lão nói.
“Làm thế tổn hại âm đức lắm”, Triệu Bân ho khan.
Các trưởng lão không nói gì, đều quan sát hắn từ trên xuống dưới, tên này mới liếc nhìn đã biết nó có mộ phần, chẳng lẽ cũng có am hiểu chút đỉnh về trộm mộ? Hay có thể nói là kinh nghiệm trộm mộ lâu năm? Chẳng những có thiên phú tìm bảo bối mà còn có thiên phú tìm mộ nữa hả?