Tư thế hào hùng.
Chiến ý ngập trời.
Bị trấn áp lâu như vậy, trong lòng ai cũng đã tích tụ một ngọn lửa lớn.
Hiện giờ toàn quân Đại Nguyên đã tan tác, không chiến lúc này thì còn đợi tới lúc nào?
Những nơi mà Triệu Bân đã giết qua vẫn còn rất nhiều kẻ lọt lưới, loạng choạng đi tìm quân mình, nhưng bọn chúng còn chưa kịp nhìn rõ đường đi thì đã bị quân Đại Hạ tiễn xuống quỷ môn quan.
Trận hình của quân địch đại loạn, bọn họ lại cùng chung mối thù.
Cho nên tất cả mọi người đều một đường té nước theo mưa, một đường thu gặt tính mạng quân địch, khí thế ầm vang.
Thậm chí bọn họ còn không biết tiếp theo phải đi đâu.
Bọn họ chỉ biết rằng Cơ Ngân chính là chiến kỳ của Đại Hạ, hoặc là nói hắn đã trở thành một loại tín niệm của bọn họ, chỉ cần có hắn đi phía trước thì cho dù có phải lên trời xuống đất, vượt qua núi đao biển lửa thì bọn họ đều sẽ đi theo.
"Thắng".
"Đại Hạ thắng".
Nhìn quân địch bại trận, nữ soái lẩm bẩm tự nói.
Đánh nhau với vương triều Đại Nguyên lâu như vậy mà cô ta cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ phá được tử cục, Đại Hạ không có đại binh đoàn gấp rút tiếp viện biên quan đông nam, chỉ có một người tới, nhưng lại có thể so với trăm vạn hùng binh.
Hóa ra:
Thiên thời trong truyền thuyết thật sự có uy lực hủy thiên diệt địa.
"Sương Nhi, tấm lòng của con đã đặt lên người một bậc anh hùng hào kiệt".
Nữ soái quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Bân thì đáy mắt lại có chút gợn sóng, một nửa gương mặt của Triệu Bân lúc này dường như tràn ngập ma lực vô tận khiến cho tầm mắt của cô ta trở nên mơ hồ, thần trí của cô ta trở nên say mê. Một tên hậu bối cảnh giới Địa Tạng đã có thể xoay chuyển càn khôn bằng chính thực lực của mình.
Thế giới tối tăm.
Chiến trường đẫm máu.
Những tiếng quát tháo và la hét vẫn liên tục rền vang như sấm.
Quân Đại Nguyên đã bị đánh bại trên khắp các mặt trận, từ thống soái cho tới tiểu binh đều đang nhao nhao chạy trốn.
Không có kẻ nào ngu ngốc muốn ở lại.
Chỉ có kẻ điên mới muốn ở lại để bị sét đánh.
Thống soái cũng đã chạy rồi, còn muốn đánh tiếp thế nào nữa?
Tuy nhiên, vẫn có một số cường giả Chuẩn Thiên của quân địch không biết sợ, vẫn muốn xông lên giết chết Cơ Ngân.
Cơ Ngân bị tiêu diệt thì lôi điện cũng sẽ tan biến.
Tất nhiên, những kẻ này cũng đều lần lượt bị tiễn xuống suối vàng.
Ở trong trạng thái Kỳ Lân hóa cộng thêm thiên lôi trợ uy thì Triệu Bân chính là thần.
Trong một phạm vi nhất định xung quanh hắn, ai bước vào cũng sẽ bị thiên lôi đánh.
Điều đó cũng có nghĩa là kẻ nào muốn giết hắn thì trước tiên phải chịu được thiên lôi đánh, nếu không thì chưa kịp đối chiến với hắn là đã bị thiên lôi đánh thành tro bụi, mà trên đời này không phải kẻ nào cũng có da dày thịt chắc.
"Chạy?"
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, vũ động kiếm Long Uyên chém ra trăm trượng, lưỡi kiếm đi tới đâu thì chỗ đó có kẻ bị chém chết. Những kẻ bị thiên lôi đánh chết, bị hắn chém chết và bị hắn giẫm đạp đến chết nhiều đến mức đếm không xuể.
Cho dù có kẻ lọt lưới cũng không sao.
Phía sau hắn vẫn còn có quân Xích Diễm Đại Hạ.
Trong lúc hắn xông lên giết địch, thì tướng sĩ Đại Hạ cũng đang xông lên giết địch.
Đây không phải là khung cảnh của hỗn chiến, mà là khung cảnh quân Xích Diễm đuổi theo truy giết trăm vạn hùng binh Đại Nguyên đang tháo chạy.