Thế nhưng Linh Lung đích thân hạ lệnh, không chấp hành mà được à?
Rôm rốp! Rôm rốp!
Trong thiên trì, âm thanh này thỉnh thoảng lại vang lên.
Là người nào đó đang ăn kẹo, à không phải, hẳn là đang ăn đan dược, ăn nhiều nên cứ như ăn kẹo ấy, làm hai lão Hắc Huyền và Bạch Huyền cảm thán không thôi, ngưỡng mộ vô cùng!
“Thời chúng ta còn trẻ, sao không có chuyện tốt như thế này nhỉ!”
“Đừng nhắc nữa, nói nhiều chỉ thấy đau lòng thôi!”
Hai người liên tục thở dài.
Ngẫm kỹ lại, khi họ ở tầm tuổi như Triệu Bân, chuyện tốt chẳng bao giờ tới lượt, còn ăn đòn thì chưa lần nào vắng mặt. Ở tầm tuổi này, sở dĩ da mặt họ dày như thế là vì thời trẻ ăn đòn nhiều đấy, sư phụ còn tìm một lý do rất hay ho cho họ: Ăn đòn, cũng là một kiểu tu hành.
Không có so sánh, lấy đâu ra đau thương.
Triệu Bân ngồi suốt nửa tháng.
Trong vòng nửa tháng, cứ vài ba ngày Dương Huyền Tông và Linh Lung lại tới.
Thấy Cơ Ngân đắm chìm trong việc tu luyện, họ cũng không quấy rầy.
Hai người họ cũng không hi vọng quá lớn rằng tên tiểu tử này có thể tấn cấp lên Chuẩn Thiên, bởi vì căn cơ của Cơ Ngân quá hùng hậu, nhất là hắn còn có huyết thống nghịch thiên nên càng khủng khiếp. Càng là những người như vậy thì càng khó lên cấp, khó hơn những võ tu đạt đỉnh Địa Tạng mấy lần. Nếu không nhờ có cơ duyên hoặc may mắn, hắn rất khó vượt qua cửa ải này.
Họ cũng muốn tìm được nhiều đan dược hơn nữa.
Tiếc rằng nguyên liệu luyện đan vô cùng khó tìm.
Lại vào đêm, ánh trăng bàng bạc, sao trời lấp lánh.
Triệu Bân ngồi thiền gần một tháng trời cuối cùng cũng có chút động tĩnh, cơ thể và võ hồn rung lên bần bật, tiên lực và căn nguyên đan vào nhau, từng luồng khí huyết màu vàng cuồn cuộn trào lên, sinh lực dồi dào khiến hoa cỏ trong thiên trì cũng chịu ảnh hưởng, tươi tốt hơn hẳn.
“Sắp thăng cấp à?”, hai mắt Hắc Huyền sáng lên.
“Còn thiếu chút nữa”.
Bạch Huyền hít một hơi thật sâu, nhìn thấy rõ ràng, căn cơ đã đủ rồi, nhưng vẫn còn thiếu cơ duyên.
Nhưng trước giờ cơ duyên luôn là thứ khó tìm nhất, có không ít võ tu đạt đỉnh Địa Tạng tới lúc chết vẫn không gặp được, dù chỉ thiếu nửa bước thôi, giống như bị trời phạt vậy, làm thế nào cũng không vượt qua nổi. Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé!
“Bao nhiêu đan dược như thế mà vẫn không vào nổi cảnh giới Chuẩn Thiên?”, Hắc Huyền chặc lưỡi lầm bầm, nếu là những võ tu khác, e rằng đã tấn cấp từ lâu rồi.