Đùng!
Trời đất đột ngột rung lên, lại thấy ánh chớp xuất hiện.
Nhìn kỹ lại, lớp khói sương màu đỏ trong khu rừng đã mỏng đi một phần.
“Làm sao có thể chứ?”
Ân Trú không bình tĩnh nổi nữa, đột ngột đứng phắt dậy.
Điều mà lão ta đoán trước kia không hề sai, Triệu Bân quả thực có thể trông thấy bầu trời, cũng thực sự hiểu được tinh tượng. Có thể tìm thấy góc trận một cách chuẩn xác như vậy thì không chỉ đơn giản là “hiểu” nữa rồi, chắc chắn trình độ cũng khá cao.
Tính toán sơ suất rồi.
Sơ suất nghiêm trọng rồi.
Đến cả lão ta còn thấy cuống quýt huống hồ là Ân Minh.
Đó là trận pháp cấp tiên đấy, vậy mà Triệu Bân có thể tìm ra được góc trận.
Đùng! Binh!
Khi hai người nhìn lại, hai tiếng nổ lớn lại vang lên.
Có thể trông thấy một khoảnh đất bị lật tung, một ngọn núi bị san bằng.
Hai vị trí đó đều ẩn giấu một góc trận, bây giờ đã bị phá hủy hết.
Trời đất lại rung lên bần bật.
Màn khói sương đỏ rực lại mỏng hơn một phần.
“Nhìn mảnh đất khô cằn kia kìa”.
“Phía tay trái, phá hủy tảng đá hình con sói kia đi”.
“Chém đứt dòng chảy của con sông đó”.
Triệu Bân lao nhanh trên đường, tiếng hô hào không ngớt.
Hắn giống như một tướng quân, nữ soái giống như một binh sĩ, chỉ đâu đánh đó.
Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, đi đến đâu đánh đến đó, không biết phá hủy bao nhiêu góc trận.
“Mở đường!”
Triệu Bân lôi bảo liên đăng ra, dùng tiên lực đốt nó cháy rực.
Liên hỏa hừng hực, ánh sáng rực rỡ tỏa ra không ngừng quét về phía xa.
“Các ngươi... không đi nổi đâu”.
Ân Trú hầm hừ một tiếng, hất văng cỗ quan tài bằng hắc ngọc.
Lão ta đổi thân xác sang Ân Trú trong quan tài, uy lực của Chuẩn Thiên chấn nhiếp trời đất.
Tiếc rằng trạng thái của lão ta chẳng ra sao, vừa mới đổi thân xác đã lảo đảo, suýt cắm đầu xuống, sau đó còn ho ra một búng máu, gương mặt già nua trắng bệch. Cứ với đà này, lão ta còn cần một thời gian tĩnh dưỡng nữa.
Nhưng lúc này dường như không còn thời gian nữa rồi.
Cứ để Triệu Bân và Sở Lam đi như thế thì chỉ mất nửa ngày là có thể ra khỏi cấm địa.
Thế nên, phải cưỡng chế dùng đến ngụy bí giả.
Đùng!