Quả nhiên ba người vừa mới đi được không xa thì liền gặp một con quỷ đánh tới, nó có hình dáng của một con người ba đầu sáu tay, mỗi một đầu lại có ba mắt, cái miệng của cái đầu chính giữa còn vô cùng lớn làm lộ ra hai cái răng nanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dữ tợn.
"Tru Tiên quyết".
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, một kiếm chém chết con quỷ.
Keng! Keng!
Sở Vô Sương cùng Thiên Vũ cũng lần lượt ra tay, có đến ba con quỷ lao tới, chẳng qua con đầu tiên lao tới nhanh nhất thì bị giết chết trước, hai con còn lại cũng ngay lập tức bị một kích tuyệt sát.
“Trả cho ta một ít phí bảo vệ đi rồi ta bảo vệ cho”.
Triệu Bân cởi giày đi chân đất, dùng đại địa linh chú cảm nhận nền đất. Nếu như hắn đoán không lầm thì đại đa số ma quỷ ở đây đều từ dưới lòng đất chui ra.
Về chuyện phí bảo vệ thì chính là hắn đang nói với Sở Vô Sương cùng Thiên Vũ.
Trong đôi mắt đẹp của Sở Vô Sương đã bùng lên ngọn lửa, nghe thấy hắn nói vậy cô ta cảm thấy hết sức bực mình.
Thiên Vũ ho khan một tiếng rồi chỉ mỉm cười bước tiếp.
Thành thật mà nói, cho dù hắn ta có liên thủ với Sở Vô Sương thì cũng không thể nào đánh lại Cơ Ngân.
Đi tới một chỗ, Sở Vô Sương bỗng dừng lại.
"Sao không đi tiếp?", Triệu Bân vừa nhìn quanh vừa hỏi.
“Một trăm lẻ tám đệ tử Thiên Tông cùng mấy chục vị trưởng lão phần lớn đều bị chôn thây ở nơi này, bao gồm cả Lý Huyền Thương”, Sở Vô Sương nói xong liền lấy bầu rượu rót ra một chút rượu.
Nghe vậy, Thiên Vũ cũng lấy bầu rượu ra.
Triệu Bân cũng thế, nghe đến tên Lý Huyền Thương thì tâm trạng của hắn liền trở nên phức tạp, trước đây nữ soái bảo hắn đến gặp Lý Huyền Thương, thật không ngờ ông ta đã chôn thây ở đất Ma, cuối cùng sau khi trải qua rất nhiều hiểu lầm thì hắn lại bái sư tại đỉnh Tử Trúc.
"Đệ tử chân truyền chết nhiều như vậy, ở đây phải có bao nhiêu ma quỷ chứ", Triệu Bân thổn thức nói.
“Trong đất Ma không chỉ có ma quỷ mà còn có rất nhiều cạm bẫy”, Thiên Vũ nói: "Ông nội ta từng nói qua, Tiên trận của Bất Diệt Ma Quân không ngừng luân chuyển, uy lực vô biên, chỉ một chút dư uy cũng có thể khiến cho thiên địa thay đổi, các trưởng lão và đệ tử chết ở đây rất có thể đã bị ảnh hưởng bởi dư uy của Tiên trận, về phần bọn họ bị thứ gì tiêu diệt thì cho tới nay vẫn chưa ai có kết luận".
Sau khi cúng bái, cả ba lại lên đường.
"Ma lực thật mạnh mẽ".
Triệu Bân liên tục lẩm bẩm trên đường đi, hắn đã cởi giày ra và tĩnh tâm cảm nhận, đất Ma dưới chân hắn thật sự có Càn Khôn, dường như mỗi một hạt bụi ở đây cũng đều ẩn chứa Ma lực.
Xem ra huyết khí của Ma vực truyền thừa đã nhập vào đại địa, hình thành Ma lực lưu lại, qua thời gian dài chẳng những không khô kiệt mà còn cuồn cuộn sinh sôi.
"Đại địa linh chú?"
Thiên Vũ cau mày nhìn động tác của Triệu Bân.
Sở Vô Sương nghe vậy thì cũng bất giác nhìn xuống chân của Triệu Bân, cô ta cũng đã từng nghe nói qua về chú pháp này, chính là loại chú pháp chuyên dùng của Linh tộc, nhìn thấy đôi chân nhỏ của Triệu Bân đang thi triển nó thì cô ta liền không khỏi kinh hãi, đó thật sự là đại địa linh chú!
Thế là hai người cứ hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Triệu Bân.
Khó trách cái tên này có khí huyết dồi dào cùng khả năng chịu đòn bá đạo đến vậy, bởi vì hắn thông hiểu đại địa linh chú cho nên mới có thể mượn năng lượng từ đại địa lực để trở thành một con gián đánh mãi không chết.
"Bị hắn đánh bại cũng không quá mất mặt".
Sở Vô Sương lẩm bẩm, Triệu Bân là yêu nghiệt ngàn năm có một, trong tay lại có quá nhiều lá bài tẩy đáng sợ, cô ta có thể đánh bại hắn mới là lạ.
Ừm... hiện tại tâm lý của cô ta đã cân bằng hơn rồi.
"Có người".
Triệu Bân đột ngột dừng lại, mở ra Thiên Nhãn.
Thiên Nhãn có khả năng nhìn thấu huyễn cảnh, hắn nhìn xuyên qua tầng tầng sương ma thì thấy phía trước có hơn mười thân ảnh mơ hồ, khoảng cách mặc dù rất xa nhưng hắn vẫn có thể phát hiện ra nhờ vào đại địa linh chú.
“Ngươi ầm ĩ cái gì”, Sở Vô Sương nói: “Có thể đó là người của trấn ma ti”.
“Không phải người của trấn ma ti”, Triệu Bân nhẹ lắc đầu.
“Đệ tử Thiên Tông? Đệ tử Hoàng tộc?”
Hai người nói qua nói lại một lúc thì liền cảm thấy không đúng.
Vào thời điểm này không có khả năng Thiên Tông cùng Hoàng tộc lại cho đệ tử đến đây lịch luyện, hơn nữa trên đường đi bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy đệ tử của Thiên Tông hay Hoàng tộc.
Như vậy chỉ còn một khả năng là đó là người từ bên ngoài tới.
Dị tượng về đan Trường Sinh Bất Lão đã gây ra động tĩnh quá lớn khiến cho các thế lực khác, thậm chí là các vương triều khác, đều nhận được tin tức rồi phái người xâm nhập vào đất Ma. Vùng đất Ma này rất rộng lớn, lối vào ở khắp mọi nơi, mặc dù đội hình của trấn ma ti cũng rất lớn nhưng không thể phòng thủ hết tất cả các lối vào.
Ngày thường chắc chắn sẽ không có người ngoài bước vào nơi này bởi vì một khi đụng phải người của trấn ma ti thì họ chắc chắn sẽ bị bắt. Bị bắt là chuyện nhỏ, có khi họ còn bị tiêu diệt ngay tại chỗ.
Nhưng bây giờ thì khác.
Dị tượng đan Trường Sinh Bất Lão đã xuất hiện, chắc chắn có rất nhiều người thèm muốn nó đến nỗi bất chấp tất cả để được tiến vào đất Ma, trấn ma ti muốn trấn áp được hết cũng là lực bất tòng tâm, dù sao Đất Ma quá lớn, bọn họ không thể nào bắt được hết đám ruồi bọ quyết sống chết bay vào.
Điều quan trọng nhất là.
Càng vào sâu bên trong thì vòng tuổi áp chế lại càng mạnh, lớp người già hoàn toàn không thể tiến vào được.
Cho nên những người có thể vào sâu bên trong đều là tiểu bối không vượt quá hai mươi tuổi.
“Mười ba tên”, Triệu Bân lại nói.
“Tại sao ta không phát hiện?”, Sở Vô Sương thì thào.
Thiên Vũ bên cạnh cũng rất lúng túng, hắn ta không cảm nhận được gì.
"Đại địa linh chú".
Triệu Bân chỉ đáp bốn chữ, bí thuật này không chỉ giúp hắn hấp thụ sức mạnh mà còn giúp hắn có được cảm tri lực nhạy bén, nếu không có đại địa linh chú thì hắn cũng sẽ không tìm được quả trứng Kỳ Lân vàng.
"Người của trấn ma ti đâu?"
Triệu Bân nhìn xung quanh.
Quân trấn thủ ở đây đâu, sao hắn không thấy một bóng người nào cả vậy? Có người đột nhập kìa, mau mau ra bắt người đi chứ!
"Vòng tuổi áp chế ở đây rất mạnh, đến ba mươi tuổi là cực hạn rồi", Thiên Vũ giải thích.
"Ta quên mất", Triệu Bân vỗ trán nói.
Hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng vòng tuổi áp chế.
Đó là một nguồn năng lượng rất quỷ dị, tuy nhìn không thấy sờ không được nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng, cũng có thể nói bọn họ đã dần tiếp cận di chỉ Ma vực, dư uy của Tiên trận bên trong Ma vực có lẽ cũng đã lan tràn đến nơi này, khó trách không thể nhìn thấy người của trấn ma ti ở đây, bởi vì phàm là người có đủ đạo hạnh trong trấn ma ti thì chẳng có ai nhỏ hơn ba mươi tuổi.
“Ngươi có biết đó là người của thế lực nào không?”, Sở Vô Sương hỏi.
"Tất cả đều khoác hắc bào, nhìn không ra", Triệu Bân lại lắc đầu.
"Đi đường vòng đi".
Thiên Vũ chọn một bên rồi bắt đầu bước đi.
Bọn họ còn chưa tới di chỉ Ma vực cho nên lúc này không nên khai chiến với thế lực khác. Chưa bàn đến chuyện thắng thua nhưng nếu như khai chiến thì sẽ rất lãng phí thời gian, nếu như tạo điều kiện cho kẻ khác nhanh chân tới trước thì mọi chuyện sẽ đổ sống đổ biển. Ở bên ngoài có rất nhiều quân trấn ma ti đang tuần tra, nếu như bọn họ phát hiện người ngoài xâm nhập thì chắc chắn sẽ hạ gục bọn chúng.