Ầm! Ầm!
Trong những lời bàn tán ấy, tiếng gầm rú ngày càng lớn.
Ngao Diệt không hề đề phòng, Triệu Bân cũng chỉ đánh không thủ, Ngao Diệt có giáp phản lực thì hắn có lực tái sinh, vết thương với cả máu me gì đó hắn đều hồi phục rất nhanh chóng, thứ duy nhất hắn ghê tởm là mình không thể đánh trúng Ngao Diệt, hầu như tất cả sát thương đều bị lớp giáp quỷ dị đó cản lại.
“Ngao sư huynh khí phách”.
“Đánh, đánh chết hắn đi”.
“Cái tên đó mà cũng dám lên mặt với Ngao sư huynh ư?”
Hự… Hự…
Đái chiến đấu hừng hực khí thế, dưới đài cũng mắng mỏ khí thế ngất trời.
Có lẽ tất cả quân chi viện của Triệu Bân và đàn em của Ngao Diệt đều chia thành hai phe, cao giọng mắng đến nỗi nước miếng văng tứ tung, thấy hai bên như thế, trông cứ như sắp xắn tay áo lên lao vào nhau vậy, đó là ý nghĩa cho sự tồn tại của bọn họ, đứng dưới đài cũng phải giữ khí thế mới được.
Ầm!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Triệu Bân bị đánh lui.
Nói thẳng ra, trông hắn không hề ổn một chút nào, cực kỳ chật vật.
Ngao Diệt thì ngược lại, chẳng hề hấn gì.
“Hạng nhất ngoại môn đúng là nực cười”.
Ngao Diệt nở nụ cười âm u, khóe môi hắn ta chỉ nhếch lên tạo thành độ cong đáng ghét.
Triệu Bân xoay cổ tay: “Nếu đã tự tin như thế, chi bằng chúng ta thêm phần thưởng đi”.
Khóe miệng Ngao Diệt lại nhếch lên: “Ta muốn… Tất cả tài vật trên người ngươi”.
“Dễ thôi”.
Triệu Bân hờ hững nói, vẫn tùy ý như thế.
Áo giáp Ngao Diệt không khó phá, cũng như thủy mạc thiên hoa của Sở Vô Sương, chỉ cần lực chiến tuyệt đối áp chế, sức tấn công đủ mạnh, thì một đòn là đủ, thế thì nó còn chẳng có đủ thời gian để tạo phản lực.
So với cách đó thì hắn có một cách trực tiếp hơn: Để cởi nó ra.
“Làm nóng người… Đến đây là đủ rồi”.
Lời Ngao Diệt đầy sức mạnh, như một bóng ma đánh tới, nhất chỉ lao đến.
Triệu Bân không cử động, thiên nhãn chợt lóe lên thứ ánh sáng huyền dị, dùng ảo thuật.
Ngao Diệt bất ngờ không kịp phóng ngự, lập tức trúng chiêu, hai mắt bỗng chốc trở nên trống rỗng.
“Chính là lúc này”.
Triệu Bân nhanh chóng lao vụt lên, một tay khóa chặt áo Ngao Diệt.
Áo giáp không khó phá, tất nhiên cũng không khó cởi, trước đó đánh mấy chục hiệp, hắn cũng không đánh bừa, hắn đã tìm được chiếc chìa khóa để cởi lớp giáp này ra, đó cũng là một kỹ thuật, phải thay đổi vị trí thì mới cởi ra được.
Huyền cơ của áo giáp, chính là ở lớp áo này.
Ma đao không bao giờ chém hụt, chém phát nào chuẩn phát đó.
“Rơi xuống cho ta”.
Chỉ nghe thấy một tiếng soạt, áo giáp của Ngao Diệt bị Triệu Bân một tay xé xuống.