"Không chết... cũng không bị thương sao?"
Triệu Bân đáp xuống đất rồi kinh ngạc mở to mắt nhìn đối phương, đã bị đâm xuyên tim và bị chém bay đầu mà Vương Dương vẫn có thể sống lại, Triệu Bân chưa từng nhìn thấy chuyện kỳ quái như vậy, hắn đã giết được Vương Dương hai lần nhưng hắn ta vẫn không chết, đây không đơn giản chỉ là ma tu nữa, chắc chắn hắn ta đã lấy được truyền thừa của ma đạo.
Triệu Bân chỉ là một phàm nhân tu luyện võ đạo cho nên nhãn lực của hắn vẫn còn có nhiều hạn chế.
Nếu như Nguyệt Thần tỉnh lại thì trong nháy mắt nhất định có thể nhìn được thấu đáo.
Vương Dương này đã không còn là ma tu bình thường nữa, cho dù có giết hắn ta một trăm lần thì cũng không thể nào giết chết được hắn ta, bởi vì Vương Dương không chỉ có một cái mạng, mỗi lần hắn ta giết chết một sinh linh thì sẽ hấp thụ được cả sinh mệnh của sinh linh đó, và chỉ có quỷ mới biết được hắn ta đã hấp thụ được sinh mệnh của bao nhiêu sinh linh rồi.
Vậy...
Muốn tiêu diệt Vương Dương triệt để thì phải giết được hắn ta ít nhất tám trăm lần.
Trong hoàn cảnh này, cho dù Vương Dương có đứng yên để cho Triệu Bân giết tám trăm lần thì Triệu Bân cũng sẽ mệt chết, chưa kể Vương Dương sẽ không đứng yên đó để cho hắn giết, mà vấn đề là Triệu Bân cũng không biết chắc được nếu như giết xong tám trăm lần thì hắn ta có chết thật hay không.
"Ngươi khiến cho ta bất ngờ lắm".
Vương Dương bật cười âm hiểm, đôi mắt lóe lên một tia tà ác.
"Hắn ta lại mạnh lên rồi".
Triệu Bân lẩm bẩm, kẻ này thật quỷ quái, sau mỗi một lền chết đi thì hắn lại càng mạnh mẽ thêm, tinh thần lực của hắn ta lúc này cũng bị bao phủ bởi một tầng ma lực dày đặc, cũng có nghĩa là roi sắt đen chuyên đánh vào tinh thần lực trong tay Triệu Bân lúc này đã không còn tác dụng với Vương Dương nữa, e rằng Hổ Gầm Long Ngâm của hắn cũng không thể nào phá được lớp ma lực bảo vệ kia. Đầu óc của Vương Dương cũng rất thông minh, hắn ta biết rõ nhược điểm của bản thân cho nên khi tái sinh thì ngay lập tức sửa chữa nhược điểm đó, không cho đối thủ cơ hội giết chết mình bằng cùng một cách như trước đây nữa. Vương Dương quả thật đã khiến cho Triệu Bân cảm thấy hết sức kinh hãi, đây là cảm giác mà hắn chưa từng có với bất kỳ một đối thủ nào trước đây.
Giờ phút này điều duy nhất Triệu Bân muốn biết chính là làm như thế nào mới có thể tiêu diệt triệt để Vương Dương.
Nếu như Vương Dương cứ chết đi sống lại như thế này mãi, sợ là chưa kịp tiêu diệt được hắn ta thì Triệu Bân đã xuống suối vàng trước rồi.
"Ta rất thích đôi mắt của ngươi".
Một tiếng cười hiểm ác lại vang vọng, vừa dứt lời thì Vương Dương đã áp sát tới, một tay chọc thẳng về phía đôi mắt của Triệu Bân.
Triệu Bân biết dò xét Vương Dương, chẳng lẽ hắn ta lại không biết dò xét ngược lại hay sao? Hắn ta đã biết mấu chốt thuật thuấn thân của Triệu Bân nằm ở con mắt, và hắn ta cho rằng chắc chắn con mắt đó là Thiên Nhãn hoặc ít nhất cũng là một bí thuật truyền thừa liên quan tới Thiên Nhãn. Bởi vậy mới nói, yêu ma đã đáng sợ, mà yêu ma có đầu óc lại càng đáng sợ hơn.
"Vậy thì ta sẽ giết ngươi thêm một lần nữa", Triệu Bân mạnh mẽ quát lên.
Hắn không hề rút lui, ngược lại còn hung hãn xông tới. Hắn vừa né được một trảo của Vương Dương thì đã ngay lập tức đánh ra một chưởng. Vương Dương cũng không kém cạnh, thân pháp của hắn ta vô cùng quỷ mị, nhanh như chớp đã chém ra một luồng kiếm khí trúng vào cơ thể của Triệu Bân. Luồng kiếm khí này đã khiến cho cơ thể của Triệu Bân rách ra một đường dài, máu tươi chảy ra giàn giụa, sát khí nồng nặc đã xâm nhập sâu vào cơ thể để ăn mòn sinh cơ của Triệu Bân.
Cũng may nội lực của Triệu Bân vẫn đủ mạnh để đối kháng với sát khí này.
Phong cách chiến đấu của hắn vẫn trước sau như một, lấy cứng đối cứng, lấy mạnh đánh mạnh.